Xuyên Sách Thành Pháo Hôi Chống Lại Mệnh Xui Xẻo FULL


"Biết rồi!"
Đường Mãn Ngân đã đồng ý, cúp điện thoại đi tìm vợ chuẩn bị đồ.
Cối giã, lồng hấp, đậu nành, gạo nếp, chủ yếu là bốn cái này.

Hôm sau, ông ấy tự mình lái xe đưa qua, còn tiện thể chở theo Cửu Cân tan học về nhà.
Lúc Đường Mãn Ngân đến đã là giữa trưa, Đường Niệm Niệm vừa thức dậy, đứng ở trong sân ngáp.
Cửu Cân mười hai tuổi đã trổ mã, hình thể đã lớn hơn hẳn, đã cao một mét sáu rồi, sự mũm mĩm khi xưa đã mất đi rất nhiều, nếu như cô bé chịu đứng yên thì trông rất giống thục nữ, nhưng hễ nhúc nhích là bị mất sạch.
"Con đi tìm chị hai!"
Xe vẫn chưa dừng hẳn, Cửu Cân đã mở cửa xe ra nhảy xuống, khiến Đường Mãn Ngân hoảng hồn hú vía, nổi giận rống lên: "Có con gái nhà ai giống như một đứa con trai không, không thể học theo chị ba con một chút à?"
Cả nhà chỉ có con bé Cửu Cân này là nghịch ngợm nhất, bọn con trai trong thôn cũng đánh không lại cô bé, các bạn nam trong trường học thấy cô bé là đau đầu, Đường Mãn Ngân thật lo lắng đứa cháu gái này sẽ trở thành hội những người khó tìm được người yêu trong tương lai.
"Chú hai, lá gan của chú nhỏ hơn gà!"
Cửu Cân cực kỳ ghét bỏ, cả nhà chỉ có chú hai là có lá gan nhỏ nhất.

"Con bé c.h.ế.t tiệt kia con lặp lại lần nữa? Chỉ toàn học theo chị hai con!”
Mặt mo của Đường Mãn Ngân không nhịn nổi nữa, nâng tay lên muốn giáo huấn ranh con này, Cửu Cân chạy té khói, đã không còn thấy hình bóng.
"Đi gọi người đến khuân đồ!"
Đường Mãn Ngân ở phía sau gọi, xe ông ấy lái là xe tải, chỉ có thể dừng ở giao lộ khu gia thuộc, cách nhà cháu gái còn một đoạn, phải gọi người đến vác đồ.
"Biết rồi!"
Cửu Cân lớn tiếng đáp lại, lúc ở cửa ra vào đụng phải Nghiêm Trung Kiệt.
Nghiêm Trung Kiệt mười tám tuổi đã trưởng thành, cao một mét tám mươi năm.

Tỏa sáng đẹp trai ngời ngời, oai hùng bất phàm, hiện tại cậu ấy đang học lớp mười hai, mỗi ngày sẽ lái xe đi học về nhà.
(Năm 1981: Thành phố Thượng Hải áp dụng quy định toàn thành phố, các trường tiểu học trong nội thành và ngoại thành sẽ áp dụng sáu năm học, cấp hai, cấp ba là ba năm, cũng áp dụng toàn diện chế độ giáo dục sáu – ba – ba (sáu năm tiểu học, ba năm cấp hai, ba năm cấp ba).)
"Em la lối cái gì thế?”
Nghiêm Trung Kiệt nắm chặt b.í.m tóc đuôi ngựa của Cửu Cân, túm cô bé trở về, còn tỏ vẻ ghét bỏ nói: "Hai năm nay sao em không cao chút nào thế? Vẫn thấp thế này?”
"Anh cao khác người rồi à? Anh cao tới hai mét chưa? Mới một mét tám mươi lăm anh đắc chí cái gì?"
Cửu Cân lập tức xù lông, ghét nhất là người khác nói cô bé thấp, hơn nữa cô bé không có thấp chút nào, trong lớp học còn xếp ngồi sau nữa đấy.
"Chậc chậc, ăn thuốc nổ à?"
Nghiêm Trung Kiệt sờ cái mũi, con bé này không cao lên chút nào, nhưng tính tình thì đã khó ở hơn không ít.

Cậu ấy không thể trêu vào.
"Hừ!"
Cửu Cân ghét bỏ nhìn khinh bỉ, kéo cậu ấy đi vác đồ, sức lao động miễn phí không dùng thì phí.
Nghiêm Trung Kiệt cao to cường tráng, chưa tới một lát đã vận chuyển đồ vào sân rồi, sau đó cũng không chịu về nhà, ngồi lỳ ở nhà họ Thẩm chờ đồ ăn ngon, bởi vì Cửu Cân nói những vật này là dùng để làm bánh bột nếp lăn mè đường.
Mặc dù cậu ấy chưa từng ăn bánh bột nếp lăn mè đường, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm ăn nhờ ở đậu tại nhà họ Thẩm của cậu ấy, trực giác cho biết món này chắc chắn ngon.

"Mẹ, Trân Châu đã pha gạo nếp rồi, cô ấy nói nước trong thành phố không ngọt bằng nước giếng nông thôn."
Đường Mãn Ngân tranh công cho vợ nhà mình.

Quả nhiên, bà cụ Đường liền nở nụ cười hài lòng, hôm qua trong điện thoại bà ấy đã quên nói, nhưng con dâu hai đã làm ổn thỏa, không hổ là con dâu tri kỷ nhất của bà ấy.
"Nếu con có một nửa thông minh của vợ con thì bà đây đã không cần lãng phí nước bọt chửi con mỗi ngày!"
Bà cụ Đường hừ một tiếng, ánh mắt vô cùng chán ghét.
Đường Mãn Ngân hậm hực lui qua bên cạnh, mỗi lần mẹ ông ấy khen ngợi Trân Châu thì đều muốn chửi ông ấy một lần, rõ ràng ông ấy không có làm chuyện gì, nhưng vẫn bị mắng vô duyên vô cớ, thật không có thiên lý.
"Bà nội, không phải bà nói ăn đòn sao?"
Đường Niệm Niệm có chút thụ sủng nhược kinh, cô còn tưởng rằng bà nội của cô không chịu làm cơ đấy, không ngờ hôm nay đã vọng động tứ phương làm bánh bột nếp lăn mè đường.
Quả nhiên bà nội của cô vẫn yêu cô, chỉ là mồm độc mà thôi.
"Thế có ăn không!"
Bà cụ Đường trừng mắt nhìn, hùng hổ đi hấp gạo nếp.
Tuyên Trân Châu đã ngâm chừng trăm cân gạo nếp, bà cụ Đường và thím Trương đã hấp tốt một lồng xôi nếp nóng hôi hổi, đổ hết tất cả xôi nếp vào trong cối giã, sau đó bắt đầu đánh.
Thật ra bánh gạo cũng được được làm như vậy, trước khi máy móc chưa ra đời, bánh gạo sẽ được làm thủ công, cực kỳ tốn sức.

Lúc giã bánh gạo phải gọi hơn mười mấy thanh niên trai tráng, một người đập, một người trở mặt cho bánh gạo bên trong cối giã, đập bánh gạo cực kỳ phí sức, phải thay phiên đập, một hai người sẽ không chịu đựng nổi.

Buổi chiều Thẩm Kiêu không có chuyện gì làm, còn gọi thêm mấy người đến hỗ trợ.

Bộ đội là nơi không bao giờ thiếu sức lao động cường tráng, cơ bắp toàn thân, sức lực cuồn cuộn.
Tham mưu trưởng Nghiêm ở sát vách cũng tham gia, mười mấy sĩ quan đứng ở trong sân, Đường Mãn Ngân thấy thế thì có chút run chân, đời này ông ấy chưa từng thấy nhiều cán bộ như vậy, tổ tông thật hiển linh.
"Món này giống như bánh gạo ở quê tôi, mỗi dịp tết đến nhà tôi sẽ giã bánh gạo!"
Sĩ quan đang nói chuyện có động tác giã bánh gạo đặc biệt thuần thục, anh ấy ở dưới quê cũng là tay giã bánh gạo thiện nghệ.
"Giã ngon thì mọi người ăn nhiều chút, xem xem bánh gạo của tôi có giống với quê của mọi người hay không?" bà cụ Đường cười nói.
"Được!"
Mọi người trăm miệng một lời, cởi đi áo khoác dày, chỉ mặc chiếc áo lót, cả đám đều có sức lực vô tận, hiệu suất giã bánh gạo kinh người, hơn nữa những người khác cũng nghe tin chạy tới.

Sân nhà của nhà họ Thẩm đã chật như nêm cối, dứt khoát dời ra ngoài, mọi người đứng xếp hàng đánh bánh gạo, cảm nhận bầu không khí tết sớm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui