Tối hôm đó, người nhà họ Đường đều mơ mộng đẹp, người duy nhất không vui chính là Đường Ngũ Cân, cô ta không hề vui mừng cho Đường Niệm Niệm chút nào, cô ta ước gì Đường Niệm Niệm gặp xui xẻo, sống khổ cực mới tốt.
Nhưng sự thật lại là Đường Niệm Niệm sống càng ngày càng tốt, cô ta lại sắp bị bà nội gả cho người nông thôn không có văn hóa.
Đường Niệm Niệm một đêm không mộng, Đường Ngũ Cân thì khóc một đêm, con mắt sưng thành một đường chỉ, nhưng không ai quan tâm cô ta.
Từ Kim Phượng hiện tại cũng không rảnh quan tâm cô ta, mỗi ngày nhiều công việc như vậy đều làm không hết, không rảnh đâu đi quan tâm, với lại bà ta cảm thấy con gái lớn đúng là nên bị dạy dỗ một chút.
Sáng ngày hôm sau, nhà họ Tề liền đốt pháo, trong thôn tràn ngập mùi khói thuốc nồng đậm, rất nhiều trẻ con đều chạy tới nhặt pháo lép.
Dựa theo tập tục của Đường Thôn, buổi sáng đi đón tân nương, nhà gái phải làm một bàn tiệc rượu, mở tiệc chiêu đãi bạn bè họ hàng nhà gái, sau khi ăn cơm trưa xong, tân lang đón tân nương về nhà, ban đêm nhà trai mở tiệc chiêu đãi bạn bè họ hàng.
Nhà của Dương Hồng Linh không ở Chư Thành, thân thích của cô ta không tới được, người khách duy nhất chỉ có thanh niên tri thức ở điểm thanh niên tri thức.
Hàm răng của cô ta đã được trồng xong, gương mặt khô quắt đã đầy đặn hơn chút, nhưng vẫn không bằng lúc trước, hơn nữa kỹ thuận răng giả hiện tại không quá tiên tiến, cô ta lại không quá nhiều tiền, trồng loại răng giả rẻ nhất, há miệng ra chính là cảm giác nhựa rất là giả.
"Đón tân nương đi!"
Bọn nhỏ vui sướng kêu, Tề Quốc Hoa mặc quân trang, ngực đeo đóa hoa hồng, xuân phong đắc ý đi ở phía trước, đến điểm thanh niên tri thức đón tân nương, có không ít đứa nhỏ nhảy nhót theo ở phía sau.
Dương Hồng Linh thay một cái áo kép màu đỏ, dựa theo phong tục của Đường Thôn, tân nương xuất giá phải mặc áo bông đỏ, ngụ ý cuộc sống hôn nhân đầm ấm hạnh phúc, Dương Hồng Linh không có thời gian làm áo bông, hơn nữa quê cô ta không có phong tục này, liền mặc chiếc áo kép màu đỏ mới bảy tám phần.
Liễu Tịnh Lan trang điểm nhẹ cho cô ta, đốt que diêm lên vẽ lông mày, không có son môi, chỉ có thể làm chút nước hoa bôi lên môi, lại thêm người gặp việc vui tinh thần thoải mái, Dương Hồng Linh phổ thông tướng mạo, hôm nay cũng là tân nương tử xinh đẹp.
Nhìn thấy Tề Quốc Hoa cao lớn oai hùng tuấn tú lịch sự, Dương Hồng Linh thẹn thùng cười, trong lòng đắc ý cực kỳ.
Người đàn ông tốt như vậy rốt cục cũng bị cô ta tóm được, chờ sau này Tề Quốc Hoa được đề bạt, cô ta sẽ có thể đến bộ đội theo quân, không cần tiếp tục ở nơi đáng chết này làm việc nữa.
Điểm thanh niên tri thức chuẩn bị một bàn rượu, một bát thịt, một đ ĩa cá, còn có sáu món rau bình thường, tổng cộng tám món, ăn xong bữa cơm, Tề Quốc Hoa đón Dương Hồng Linh về nhà, trên đường đi lại thả pháo, tràn đầy không khí vui mừng.
Chạng vạng tối, nhà họ Tề chuẩn bị mười bàn rượu, ngoại trừ người trong thôn ra, còn có họ hàng nhà mẹ đẻ của mẹ Tề, lần này bọn họ cho nhà họ Tề mượn không ít tiền để tổ chức tiệc rượu, đồ ăn cũng rất chỉn chu, tránh cho bị người khác nói xấu.
Người nhà họ Tề nghĩ đến, chờ sau khi Tề Quốc Hoa về bộ đội được đề bạt, mỗi tháng có thể cầm mười tám đồng tiền trợ cấp, bộ đội ăn uống đều không tốn tiền, mười tám đồng tiền trợ cấp chí ít có thể gửi về nhà mười lăm, sẽ nhanh chóng trả hết nợ.
"Chúc mừng chúc mừng, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!"
"Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp!"
Các tân khách đã đến đông đủ rồi, đều nói lời chúc mừng cát tường, cha Tề mẹ Tề đón khách ở cửa ra vào, vẻ mặt hồng hào, vui mừng hớn hở.
Hôm qua bà cụ Đường còn không muốn đi, nhưng qua một đêm, suy nghĩ của bà cụ liền thay đổi, từ buổi sáng đã ngóng trông trời tối, bởi vì bà ấy muốn thả chiêu lớn.
Nếu không phải vì chờ bữa tiệc này của nhà họ Tề thì bà cụ Đường sớm đã đem chuyện cháu gái một tháng kiếm 98 đồng này khoe khoang khắp nơi, vì để đạt được hiệu quả tốt nhất, tối hôm qua bà cụ còn dặn dò đại đội trưởng, tuyệt đối đừng nói với vợ.
Bởi vì miệng của vợ đại đội trưởng không chặt.
Khi trời tối, bà cụ Đường liền dắt Đường Niệm Niệm đi uống rượu, còn gọi Từ Kim Phượng và Cửu Cân đi theo phối hợp, bà không chọn Đường Mãn Ngân bởi vì chê miệng con trai lớn quá ngốc.
Người nhà họ Đường vừa xuất hiện, tất cả tân khách đều trầm mặc, ánh mắt kinh ngạc.
Không nghĩ tới người nhà họ Đường thực sự có can đảm đến uống rượu, đúng là tính cách mạnh mẽ.
"Chúc mừng nha!"
Bà cụ Đường chúc mừng bằng giọng điệu quái gở, con mắt liếc nhìn, đầu thì ngẩng lên cao, cằm chỉa về phía hai vợ chồng cha Tề.
Từ lúc biết cháu gái một tháng kiếm được 98 đồng, con mắt của bà cụ chưa từng nhìn xuống mặt đất, tự nhiên hướng mặt lên trời liếc mắt nhìn đời.
"Cùng vui, mời vào trong!"
Cha Tề mang vẻ mặt tươi cười, vẫn giữ lễ độ.
Bà cụ Đường vênh vang đắc ý đi ở phía trước, khí thế còn lớn hơn cả chú rể.
Nhà họ Đường có bốn người tới, chiếm nửa cái bàn, trên bàn bày chút hạt dưa đậu phộng, còn có kẹo mừng, tốt nhất là kẹo thập cẩm, còn lại đều là kẹo hoa quả, loại kẹo kiểu mẫu này xem như đã rất tốt rồi.
Kẹo Đại Bạch Thỏ thì người bình thường không mua được, người nông thôn tổ chức tiệc rượu trên cơ bản là kẹo hoa quả, có thể đem kẹo thập cẩm ra đều là gia đình khá giả.
Trên bàn còn có hai đứa nhỏ, đều đang tìm kẹo thập cẩm ăn, bọn họ và Đường Cửu Cân có quan hệ không tệ, còn chi cho cô nhóc ít kẹo thập cẩm.
"Cái này ăn không ngon, cho các cậu kẹo sữa này.
"
Đường Cửu Cân một mặt ghét bỏ, từ trong túi móc ra mấy viên kẹo Đại Bạch Thỏ, kín đáo đưa cho hai đứa nhỏ kia.
"Chị hai tớ mua, chị hai tớ nói, ăn hết thì lại mua tiếp, thoải mái!"
Giọng nói của cô nhóc cực kỳ lớn, khẩu khí cũng cực kỳ lớn.
"Chị hai cậu thật tốt!"
Đám bạn đều hâm mộ cực kỳ, chị gái của bọn họ chỉ biết đánh mông bọn họ thôi.
"Thím hai, thím đối xử với Niệm Niệm thật là tốt, cho con bé nhiều tiền tiêu vặt như vậy.
" Có một người phụ nữ cười nói.
Bà ta cũng là con dâu nhà họ Đường, phải gọi bà cụ Đường là thím.
"Thím nào có tiền cho nó, đều là Niệm Niệm tự kiếm đó, hiện tại một tháng nó kiếm được 98 đồng lận đấy!"
Bà cụ Đường có thể tính là đã tìm được cơ hội khoe khoang, xắn tay áo lên, bày xong tư thế, chờ những người khác hỏi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...