"Có, tôi vừa nghĩ ra, góp một lát là có thể gom góp đủ!"
Người phụ trách nháy mắt với thuộc hạ, thuộc hạ lanh trí trở về lấy tiền, tiền mặt một ngàn hai trăm vạn chất đống giống như núi, được nhét vào một bao tải to, Thẩm Kiêu buộc nút thắt cho bao tải, tùy ý hất lên trên vai, cất súng.
"Cảm ơn!"
Thẩm Kiêu lễ phép nói cảm ơn, cũng tốt bụng báo: "Tôi đã có vợ!"
Nói xong, anh dùng một tay khiêng bao tải, một tay nhấc Đường Trường Phong đang sững sờ, sải bước đi.
"Đại ca, có muốn hay không! "
Thuộc hạ chủ động xin đi, những chuyện chó cắn chó này, trước kia bọn họ đã làm nhiều lần.
"Đợi chút nữa!"
Vẻ mặt người phụ trách lạnh lùng, vừa nãy ông ta suýt chút đã đồng ý, nhưng ông ta đã nhìn thấy người quen, chính là Maria cầm súng uy hiếp ông ta và người đàn ông cầm súng uy hiếp ông ta đang song song với nhau, trông có vẻ là tình nhân lâu năm.
Mẹ nó đúng là uyên ương đồng lòng, khó trách ông ta bị cắm đầu ngã nhào một cú như thế!
"Đừng để ý tới bọn họ!"
Người phụ trách quả quyết thay đổi quyết này, hai người này đều có công phu cao cường, trên tay còn có súng, tính cách cũng ngoan độc.
Nếu thật sự khiến đôi uyên ương này nổi đóa, nói không chừng nửa đêm sẽ mò tới nhà ông ta, một nhà già trẻ của ông ta đều không sống nổi.
Một ngàn hai trăm vạn mất thì cứ mất đi, của đi thay người!
Ra khỏi sàn boxing, bên ngoài lóe sáng ánh đèn nê ông, đèn cửa hiệu của các cửa hàng lấp lóe, người đi đường trên đường vội vàng, ánh đèn lấp lóe lúc tỏ lúc nhạt, người đi đường vội vàng mệt mỏi, xe nối đuôi như nước chảy, tạo thành một thế giới phồn hoa đầy huyễn hoặc.
Gió đêm thổi vào mặt của mỗi người, Đường Trường Phong giật mình run rẩy, đã hoàn toàn tỉnh táo, kích động nhìn em gái, cà lăm hỏi: "Em… em… em… em… em… em gái, em với em rể đánh nhau thì ai thắng?"
Đường Niệm Niệm đợi hồi lâu lại chỉ chờ được một câu như vậy, không khỏi mấp máy môi.
Người anh hai này của cô là ngốc thật, khẳng định là vậy.
"Niệm Niệm lợi hại hơn!"
Thẩm Kiêu trả lời, sao anh nỡ đánh Niệm Niệm được, chắc chắn sẽ không trả đòn.
Đường Trường Phong tin là thật, kêu “qua” một tiếng, bổ nhào về phía Đường Niệm Niệm: “Em gái, em gái thân yêu, em dạy anh công phu có được hay không? Học chiêu đá liên hoàn trong không trung của em ấy, một chiêu này nếu học được anh sẽ có thể quét ngang Hồng Kông!"
Với vẻ ngoài anh tuấn ngọc thụ lâm phong của anh ấy, cộng thêm thân thủ tốt, nói không chừng còn có thể đạt tới siêu sao công phu giống như Lý Tiểu Long.
"Trước tiên mỗi ngày đứng trên cọc gỗ hai tiếng, kiên trì một tháng rồi tính!"
Đường Niệm Niệm bị anh ấy làm cho đau não, lúc này cô vô cùng tưởng niệm hai đồ đần Emir và Beauvoir, có bọn họ, ba kẻ ngu này sẽ không làm ồn đến cô.
"Anh nhất định sẽ kiên trì!"
Đường Trường Phong thề thốt cam đoan, coi như khó khăn hơn nữa, anh ta phải kiên trì hoàn thành.
"Bạn của anh đâu?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"A Hoa đi theo vào bệnh viện.
"
Đường Trường Phong trả lời, sau khi A Vỹ bị thương, sàn boxing phái người đưa đến bệnh viện chữa thương, chàng trai đi theo anh ấy tên A Hoa, bọn họ đều là bạn của A Vỹ, đã đi theo đến bệnh viện, anh ấy không yên lòng về em gái nên ở lại.
"Bọn họ đều là bạn bè trong ban nhạc của anh?" Đường Niệm Niệm hỏi một câu.
"Đúng đúng đúng, A Vỹ là đàn ghita, A Hoa là đàn guitar điện, A Kiện là đàn đàn piano điện, anh là hát chính, còn có tay trống tên A Lương.
"
Đường Trường Phong vừa nghe nhắc tới ban nhạc là mặt mày hớn hở, đôi mắt b ắn ra ánh sáng.
Một chiếc xe taxi được lái tới, Đường Niệm Niệm ngoắc tay kêu dừng, còn thuận miệng hỏi: "Ban nhạc của các anh tên gì?"
"Tinh Xán, xán lạn giống ngôi sao, cái tên này là anh đặt đó!”
Đường Trường Phong cười híp mắt nói tên của ban nhạc, trong giọng vô cùng tự hào.
Thẩm Kiêu mở cửa xe, Đường Niệm Niệm đang muốn lên xe nhưng sau khi nghe thấy cái tên anh hai ngốc nói thì dừng bước chân lại.
Lại là ban nhạc Tinh Xán?
Được rồi, cô muốn thu về phán xét dành cho anh hai ngốc, anh hai này của cô mặc dù có hơi ngốc, nhưng vẫn có một chút tài hoa.
Cô nhớ ban nhạc Tinh Xán là những một trong những ban nhạc vô cùng nổi tiếng những năm 80, đã phát hành không ít bài hát ai cũng thích, nhưng ban nhạc này vào giai đoạn trước đó đã suýt chút giải tán, bởi vì thành viên xảy ra chuyện.
Lúc đầu tay chơi guitar mất ngoài ý muốn, lúc kia ban nhạc còn chưa thành danh, về sau chưa đến hai năm, hát chính bị cuốn vào bê bối hút chất k1ch thích, người ban nhạc đều tin tưởng hát chính trong sạch, nhưng công chúng không tin, làn sóng chỉ trích chửi rủa cuồn cuộn đến, lại thêm trong nhà hát chính phát sinh biến cố, trong đả kích từ hai phía, người đó lựa chọn đốt than tự sát.
Khi đó ban nhạc đã thành danh, hát chính đang có tiền đồ vô lượng, nhưng sinh mệnh lại kết thúc tại cái tuổi tốt đẹp nhất.
Sắc mặt Đường Niệm Niệm trở nên lạnh lùng, mặc dù nhà họ Chu và Liễu Tịnh Lan đã chết, nhưng bây giờ cô vẫn muốn đào tro cốt ra, khiến khí hôi bên trong rãnh nước bẩn bốc lên.
Đường Trường Phong rụt cổ một cái, không biết sao em gái đột nhiên không vui nữa.
Xe đã lái được một đoạn đường, Đường Niệm Niệm đột nhiên bảo tài xế dừng xe, nghiêm túc nói với Đường Trường Phong: "Anh xuống xe tự nghĩ biện pháp về nhà!"
Cô đang huấn luyện sức bền tâm lý của anh hai ngốc, về sau tiến vào ngành giải trí long đong gặp phải còn nhiều, không thể chỉ gặp phải xíu trắc trở là đốt than.
Cho nên, từ giờ trở đi, cô phải gây tạo bão tố cho anh hai, thích nghi sớm một chút.
"Vì sao?"
Đường Trường Phong ngớ người, chỗ ngồi trên xe đủ mà, vì sao muốn anh ấy xuống xe?
"Xuống xe, tiền trên người nộp ra, bất kể là đi bộ hay là xin tiền, hay là bán mình, tóm lại tự anh nghĩ biện pháp về nhà!"
Đường Niệm Niệm vơ vét sạch tiền trên người Đường Trường Phong, sau đó không chút lưu tình đá anh ấy xuống xe, vô tình đóng cửa lại, nói với anh hai còn đang trong trạng thái ngơ ngác: "Về nhà sẽ dạy anh đứng trên cọc gỗ!"
Mắt Đường Trường Phong sáng rực lên, tinh thần lập tức tỉnh táo, không phải chỉ là đi về nhà thôi sao, anh ấy nhất định có thể làm được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...