Quả nhiên, không đầy một lát, Đường Cửu Cân liền vụng trộm liếc nhìn người trên đất.
"Leo xuống!"
Đường Niệm Niệm ghét bỏ đẩy cô nhóc ra, Cửu Cân nhếch miệng, chính mình tự tuột xuống, nắm chặt vạt áo của chị hai, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Đường Hồng Hạnh vài lần, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt.
"Chị Hồng Hạnh? Chị hai, là chị Hồng Hạnh!"
Đường Cửu Cân rốt cục cũng nhận ra, cũng không sợ, chạy tới thăm dò dưới mũi Đường Hồng Hạnh, vui mừng kêu lên: "Chị hai, còn thở!"
Đường Niệm Niệm nén bụng Đường Hồng Hạnh, cô gái này phun ra mấy ngụm nước, hơi thở trở nên có lực hơn chút.
"Đi gọi bác ba trai và bác ba gái!"
"Ai!"
Đường Cửu Cân co cẳng chạy đi, cô nhóc rất thông minh, không kêu giói om sòm mà chạy đến trong nhà đại đội trưởng mới nói việc này.
"Bác ba, chị Hồng Hạnh nhảy sông!"
Đại đội trưởng đang rửa chân, nghe vậy bị dọa đến đổ bồn rửa chân, nước chảy đầy đất.
Bác ba gái đang khâu đế giày, cả kinh tay bị kim đâm chảy máu, bà ấy không thèm quan tâm, chạy vào phòng con gái, quả nhiên trống rỗng, chăn mền được xếp chỉnh tề.
"Hồng Hạnh ơi!"
Bác ba gái hét thảm một tiếng, thất hồn lạc phách chạy ra bên ngoài, bị đại đội trưởng kéo lại, trầm giọng trách mắng: "Bà muốn cho người cả thôn này biết Hồng Hạnh nhảy sông hả?"
Nhảy sông cũng không phải chuyện quang vinh gì, nếu để cho người biết con gái vì một đứa con của địa chủ mà tìm chết, về sau còn có người đàn ông nào dám cưới?
Bác ba gái dùng sức che miệng lại, khóc không ra tiếng.
Vợ chồng đại đội trưởng cùng Đường Cửu Cân chạy về phía bờ sông, trên nửa đường gặp Đường Niệm Niệm đang cõng Đường Hồng Hạnh trở về.
Đường Niệm Niệm cũng không muốn thiện tâm như thế, bờ sông gió quá lớn, Đường Hồng Hạnh toàn thân đều ướt đẫm, nếu như không đưa trở về, sợ là cô ấy sẽ chết rét.
Nhìn con gái toàn thân ướt sũng, bác ba gái khóc càng dữ hơn, đại đội trưởng sắc mặt cũng rất khó coi, ông ấy không nghĩ tới con gái sẽ cương liệt như vậy, ông ấy thương con gái chịu khổ, càng giận con gái vì con trai địa chủ mà tìm chết.
Sau khi về đến nhà, bác ba gái cởi quần áo ướt cho con gái, cầm chăn mền dày quấn chặt lại rồi đi nấu nước gừng đường đỏ, gừng cắt thành sợi, thả hai muôi đường đỏ lớn, nấu thành ba chén lớn.
"Uống lúc còn nóng!"
Bác ba gái bưng tới đưa cho hai chị em, lại bưng một bát đút cho con gái uống.
Đường Hồng Hạnh đã tỉnh, hai mắt vô thần, thần sắc đờ đẫn, giống như người gỗ.
Không thể gả cho anh Xuân Vinh, cô ấy còn sống có ý nghĩa gì nữa chứ?
Đại đội trưởng hút thuốc phì phèo, sau khi ông ấy về nhà, liền xé giấy lịch, quấn thuốc hút, khói thuốc bao phủ lấy cả người ông ấy, trong phòng đều là khói, sặc người muốn chết.
Hiện tại lúc này, nông thôn trên cơ bản không có tính tự giác đi ra ngoài hút thuốc, dù ngay cả trong nhà có thai phụ, rất nhiều người đều không kiêng kỵ hút thuốc, Đường Niệm Niệm che mũi, nói với đại đội trưởng: "Bác ba, bác đi bên ngoài hút, khói quá!"
Cô nhất định không thể để bản thân chịu thiệt.
Đại đội trưởng sửng sốt một chút, thần sắc ngạc nhiên, cô nhóc thế mà bảo ông ấy đi ra ngoài hút thuốc, ăn tim gấu mật báo rồi?
Nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Đường Niệm Niệm, đại đội trưởng vô thức đứng lên, đàng hoàng đi ra bên ngoài, đón gió bấc hút xong, lửa giận trong lòng cũng biến mất một cách thần kỳ.
Đường Hồng Hạnh uống xong một chén canh gừng lớn, sắc mặt dễ nhìn hơn chút.
Bác ba gái ôm cô ấy khóc.
"Khóc cái rắm, thứ mất mặt xấu hổ, vì một thằng đàn ông mà tìm cái chết, ông đây khổ cực nuôi mày mười chín năm, mày chính là báo đáp ông đây và mẹ mày như vậy?"
Đại đội trưởng đen mặt vào nhà, chỉ vào Đường Hồng Hạnh thấp giọng mắng.
Đường Cửu Cân rụt cổ một cái, bác ba hung hơn cha cô nhóc nhiều, cô nhóc chậm rãi thối lui đến bên cạnh chị hai, vẫn là ở bên người chị hai có cảm giác an toàn hơn chút.
"Đừng tưởng rằng nhảy sông là có thể uy hiếp ông đây, đời này mày cũng đừng nghĩ gả cho Tuyên Xuân Vinh, anh hai mày ở bộ đội, anh cả anh ba làm việc ở trong thành, chẳng lẽ mày muốn hại cả nhà gặp xui xẻo cùng mày?"
Đại đội trưởng rất tức giận, ông ấy cũng thương con gái, nhưng ông ấy phải suy nghĩ cho con trai cháu trai, làm thông gia với địa chủ, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai cháu trai, ông ấy không thể nhất thời mềm lòng mà hại cả nhà.
"Cha, cầu cha thành toàn cho con, con có thể đoạn thân, sẽ không liên lụy anh hai anh ba!"
Đường Hồng Hạnh khóc lóc cầu xin, cô ấy cũng không muốn liên lụy gia đình cho nên cô ấy có thể ký giấy đoạn thân.
Nhưng cô ấy vẫn sẽ tận hiếu với cha mẹ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...