Tim Bạch Miểu đập đến lợi hại.
Nàng ngơ ngẩn nhìn Thẩm Nguy Tuyết, trong lòng dâng lên một cảm giác nói không nên lời.
Không phải chua xót, cũng không phải ngọt ngào.
Đầu quả tim nóng bỏng, phảng phất đang thiêu đốt cực nóng.
"Sư tổ......" Nàng không khỏi chớp mắt, hô hấp vẫn chưa bình phục, "Vì sao ngài hôn con?"
Rõ ràng từng nói muốn trở lại hình thức ở chung giống quá khứ, rồi lại lần nữa hôn nàng.
Điều này khiến nàng không thể không nghĩ nhiều, có phải trong lòng hắn, nàng không hề là trẻ con.
Nàng muốn biết đáp án.
Tay Bạch Miểu chống lên bàn, hơi hướng sát về phía trước: "Vì sao ngài hôn con?"
Nàng ngữ khí nghiêm túc, đôi mắt sáng mà ướt át, giống sao trời ở trong nước.
Thẩm Nguy Tuyết đối diện với tầm mắt nàng, đáy mắt hiện lên mờ mịt cùng giãy giụa mãnh liệt.
"Ta......"
Hắn môi mỏng khẽ nhúc nhích, lời chưa xuất ra, thanh ma chú chợt vận chuyển, chống lại dục vọng trong cơ thể, như lưỡi dao sắc bén quay cuồng, cơ hồ muốn nghiền nát hắn.
Thẩm Nguy Tuyết thần sắc khẽ biến, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ho khan.
Hắn bất giác ho một tiếng, mày nhăn thật sâu, màu môi nhanh chóng trở nên tái nhợt, nhìn qua phảng phất đang chịu thống khổ nào đó thật lớn.
Bạch Miểu hoảng sợ, vội vàng duỗi tay vỗ lưng hắn: "Chậm một chút, có phải sặc rồi......"
Thẩm Nguy Tuyết gian nan lắc đầu, vừa định giơ tay lau khóe miệng, đột nhiên yết hầu nóng lên, không thể ức chế mà phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi bắn lên ống tay áo màu trắng của hắn, như hàn mai trong tuyết, có vẻ đẹp ghê người.
"Sư tôn!" Bạch Miểu tức khắc luống cuống, gọi sai xưng hô cũng không phát hiện, "Sư tôn, người làm sao vậy? Người chờ một chút, bây giờ con đi gọi y tiên tiền bối quay lại......"
Nàng xoay người định đi, Thẩm Nguy Tuyết lại giữ chặt cổ tay của nàng.
"...... Đừng gọi hắn."
Hắn thấp giọng nói, trên môi dính máu tươi, tròng mắt sâu hơn bình thường, biểu tình tái nhợt suy yếu khiến cho nhìn qua hắn giống phàm nhân thế tục.
"Vừa rồi...... vấn đề kia......"
Lông mi hắn rung đến lợi hại, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, mặt nhanh chóng mất đi huyết sắc, phảng phất giống đóa hoa chợt khô héo.
"Sư tôn, người đừng nói chuyện!" Bạch Miểu sắp khóc, "Bây giờ con liền đi tìm người, người ở chỗ này chờ con, con sẽ rất nhanh trở về!"
Nàng buông tay hắn, vừa định chạy ra bên ngoài, một thanh âm đột nhiên từ ngoài trúc lâu không nhanh không chậm truyền vào.
"Ta quên nói, thuốc kia, tốt nhất là uống lúc còn nóng......"
Bạch Miểu vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức giống nhìn thấy cứu tinh mà hô to một tiếng: "Y tiên tiền bối!"
Kinh Phỉ vừa đẩy xe lăn đi vào cạnh cửa, thình lình nghe thấy một tiếng hô to nôn nóng, chợt bị hòn đá nhỏ trước ngạch cửa cộm một chút.
"Miểu Miểu à, không cần gọi lớn tiếng như vậy ta cũng có thể nghe thấy...... Tình huống này là sao?!"
Kinh Phỉ nhìn Thẩm Nguy Tuyết, nháy mắt thay đổi sắc mặt.
"Không biết, người vừa uống một ngụm thuốc, đột nhiên hộc máu......"
Bạch Miểu đỡ Thẩm Nguy Tuyết, gấp đến độ hốc mắt phiếm hồng, nói chuyện cũng mang theo vài phần nghẹn ngào.
Kinh Phỉ lập tức từ trên xe lăn đi xuống, bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Nguy Tuyết, giơ tay đáp xuống cổ tay hắn.
Lúc này hai tròng mắt Thẩm Nguy Tuyết khép lại, gần như hôn mê, đã không thể đẩy hắn ra giống như lúc trước.
"Quả nhiên phản phệ......" Kinh Phỉ nhíu mày thật sâu, biểu tình ngưng trọng xưa nay chưa từng có, "Ngươi ra bên ngoài trông, ta dẫn hắn lên lầu trị liệu."
Bạch Miểu không yên tâm: "Ta có thể ở bên cạnh nhìn không?"
Kinh Phỉ nghiêng đầu, thật sâu nhìn nàng một cái: "Nếu ngươi ở, ta trị liệu sẽ càng khó khăn."
Bạch Miểu cảm thấy những lời này của hắn còn có hàm nghĩa sâu hơn.
Nhưng hiện tại nàng không rảnh bận tâm, cũng không suy nghĩ nữa. Trong tim trong mắt nàng đều là Thẩm Nguy Tuyết bị thương.
"...... Được." Bạch Miểu lo lắng nhìn thoáng qua Thẩm Nguy Tuyết, lại nhìn phía Kinh Phỉ, "Tiền bối, vậy nhờ ngài."
Kinh Phỉ lộ ra nụ cười kiến người ta an tâm với nàng: "Ta biết rồi."
*
Bạch Miểu ra khỏi trúc lâu, nhìn thấy Thanh Loan từ xa bay tới.
Thanh Loan đậu xuống bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn về phía trúc lâu, vỗ vỗ cánh, lại không có vọt vào.
Bạch Miểu sờ lông nó, hoảng hốt đến lợi hại: "Thanh Loan, ngươi biết sư tôn bị bệnh gì không?"
Thanh Loan nhìn nàng, đồng tử hồng như máu, an tĩnh không lên tiếng.
Bạch Miểu cư nhiên từ trong ánh mắt nó nhìn ra bất đắc dĩ.
Bạch Miểu không rõ Thanh Loan muốn biểu đạt cái gì.
Nàng chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.
"Bệnh của sư tôn có thể khỏi không?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
Thanh Loan nhìn nàng như cũ, cuối cùng vẫn trầm mặc không tiếng động.
Có lẽ lúc trước, còn có khả năng chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng hiện giờ, hết thảy đều không còn kịp rồi.
Bệnh hắn đã nguy kịch.
*
Trong lầu chính, Kinh Phỉ đỡ Thẩm Nguy Tuyết đến trên sập, bấm tay niệm thần chú, tạo thêm một đạo thanh ma chú trên người hắn.
Thẩm Nguy Tuyết ý thức hôn mê, hai cổ lực lượng trong cơ thể áp chế lẫn nhau, sôi trào như sông cuộn biển gầm, cơ hồ muốn cắn nuốt hắn.
Hắn hơi thở không xong, sắc mặt tái nhợt, giữa môi rất nhanh tràn ra tơ máu đỏ tươi.
Biểu tình Kinh Phỉ ngưng trọng, trở tay lại tạo một đạo quyết.
Thanh ma chú trong cơ thể Thẩm Nguy Tuyết biến mất.
Hơi thở của Thẩm Nguy Tuyết dần dần đều đều, mày hắn nhíu lại, chậm rãi mở mắt.
Kinh Phỉ nghiêm túc đánh giá hắn.
Màu mắt càng sâu, mặt mày buồn bực cũng càng nặng.
Quả nhiên, hắn đã bị ảnh hưởng nặng.
"Thanh ma chú đã không áp chế được." Kinh Phỉ mở miệng nói.
Lông mi Thẩm Nguy Tuyết buông xuống: "...... Ta biết."
"Là bởi vì Miểu Miểu?" Tuy rằng là đang hỏi, nhưng ngữ khí Kinh Phỉ lại rất khẳng định.
Thẩm Nguy Tuyết không đáp.
"Sớm biết nghiêm trọng như vậy, ta vừa rồi không nên thử ngươi." Kinh Phỉ hối hận mà thở dài, "Ngươi cũng thật là, không thể nhịn sao?"
Thẩm Nguy Tuyết ngước mắt nhìn hắn: "Nhịn cái gì?"
"Nhịn dục vọng trong cơ thể ngươi." Kinh Phỉ tạm dừng nửa giây, "Có thanh ma chú đè nặng, còn tiểu cô nương người ta."
Hoá ra hắn đều thấy được.
Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng nhìn hắn, biểu tình tái nhợt mà mệt mỏi.
"Ta nhìn bên ngoài, không nhìn gần." Kinh Phỉ buông tay giải thích, "Nói nữa, ta vừa đến gần liền phát hiện, điều này ngươi hẳn rõ ràng hơn ta?"
Thẩm Nguy Tuyết khép mắt, mệt mỏi nâng tay, chậm rãi xoa xoa giữa mày.
"Ta lúc ấy......"
"Mất khống chế, đúng không?" Kinh Phỉ sắc bén nhìn chằm chằm hắn.
Lông mi Thẩm Nguy Tuyết run rẩy, không trả lời vấn đề này.
Kinh Phỉ lắc đầu.
"Ngươi hiện tại đã bị phản phệ, sau này sẽ càng ngày càng không ổn."
"Cứ thế mãi, lý trí của ngươi sẽ dần dần bị dục vọng áp chế, những cảm xúc tiêu cực cũng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái ngươi, giống cục diện mất khống chế như vừa rồi, về sau cũng sẽ càng ngày càng nhiều."
"Ngươi hiểu ý ta chứ?"
Thẩm Nguy Tuyết như không nghe thấy những lời này, thần sắc bất biến.
Thẳng đến khi Kinh Phỉ nói xong, hắn mới nhẹ giọng nói: "Nàng có ổn không?"
"Ai? Miểu Miểu?" Kinh Phỉ bất đắc dĩ nhìn hắn, "Nàng rất ổn, ngươi không cần nhọc lòng. Ngươi hiện tại hẳn nên nhọc lòng cho chính ngươi."
Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại: "Ta vừa rồi...... Lại mạo phạm nàng."
Đã là lần thứ hai, hỗn loạn không rõ mà làm ra hành động như vậy.
Nàng sẽ thấy hắn thế nào?
Là sợ hãi? Hay là chán ghét?
"Đó không phải ngươi, là ngươi bị dục vọng ảnh hưởng." Kinh Phỉ an ủi, "Cái này hiện tại ngươi không thể khống chế được, chỉ cần giải thích rõ, ta tin nàng sẽ hiểu."
Thẩm Nguy Tuyết khẽ lắc đầu: "Ta đi xin lỗi nàng."
"Haiz haiz, ngươi đừng nhúc nhích, còn thương tích đấy." Kinh Phỉ vội vàng đè hắn lại, "Ngươi trước tiên ở chỗ này, ta ra nói với nàng."
Thẩm Nguy Tuyết không yên tâm nhìn hắn một cái: "Ngươi sẽ không nói dư thừa với nàng đấy chứ?"
Kinh Phỉ liên tục xua tay: "Sẽ không, đương nhiên sẽ không."
Nói xong, không đợi Thẩm Nguy Tuyết mở miệng liền ra khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa.
Kinh Phỉ vừa ra khỏi trúc lâu, liền nhìn thấy Bạch Miểu cùng Thanh Loan ngồi xổm song song ở ngạch cửa.
Một người một chim, động tác nhất quán, bóng dáng giống nhau đến khó hiểu, thoạt nhìn rất giống đồng loại.
"Miểu Miểu." Kinh Phỉ gọi một tiếng.
"Tiền bối!" Bạch Miểu nghe thấy giọng hắn, lập tức đứng dậy chuyển hướng hắn, "Sư tổ thế nào? Khá hơn chút nào không?"
"Hắn......" Kinh Phỉ nghiêng mắt nhìn về phía sau, vẫy vẫy tay với Bạch Miểu, "Ngươi lại đây, ta nói kỹ cho ngươi."
Hắn nói xong liền đi về phía rừng đào, nhìn dáng vẻ là muốn cách xa trúc lâu một chút.
Bạch Miểu nhìn hướng trúc lâu.
Nàng kỳ thật hiện tại rất muốn vào xem tình huống của Thẩm Nguy Tuyết, nhưng Kinh Phỉ muốn kéo nàng qua nói chuyện, nàng lại không thể không nghe.
Không còn cách nào, nàng đành phải bảo Thanh Loan trông trúc lâu, dặn nó có tình huống gì lập tức gọi bọn nàng, sau đó mới xoay người đi, đuổi kịp bước chân Kinh Phỉ.
"Thẩm Nguy Tuyết có từng nói với ngươi tình huống hiện tại của hắn không?"
Đi đến rừng đào, bốn bề vắng lặng, Kinh Phỉ rốt cuộc mở miệng.
Bạch Miểu lắc đầu: "Ta chỉ biết ngài ấy bị bệnh, thỉnh thoảng ý thức sẽ không tỉnh táo, nhưng không biết đến tột cùng là bệnh gì."
"Ta nói cho ngươi vậy." Kinh Phỉ thở dài, "Hắn kỳ thật không có bệnh, hắn bị phản phệ."
Bạch Miểu khó hiểu: "Phản phệ?"
Kinh Phỉ gật đầu: "Người biết chuyện này không nhiều lắm, ta hy vọng ngươi đừng nói cho người khác, chuyện này với hắn mà nói không phải chuyện tốt."
Hắn ngữ khí rất nghiêm túc, hoàn toàn khác thái độ tùy tính lúc trước, Bạch Miểu bị cảm xúc của hắn nhiễm, cũng không khỏi khẩn trương.
"Đến tột cùng là chuyện gì?"
"Là như này." Giọng Kinh Phỉ nặng nề, "Đại khái 400 năm trước, ma đạo muốn tiến công Tu chân giới. Ngay lúc đó Thẩm Nguy Tuyết một lòng vấn đạo, Ma Tôn vì đánh bại hắn, hao tổn tâm cơ, cuối cùng gieo ma chủng trong thân thể hắn, dẫn tới hắn thiếu chút nữa đọa ma."
"Tuy rằng cuối cùng Thẩm Nguy Tuyết vẫn giết chết Ma Tôn, nhưng ma chủng còn sót lại trong thân thể hắn lại không cách nào diệt trừ tận gốc, chỉ cần hắn còn có dục vọng và chấp niệm, ma chủng sẽ lớn lên trong cơ thể hắn, ngày càng lớn mạnh."
Bạch Miểu vẻ mặt khẩn trương: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Cho nên hắn nghĩ một cách." Kinh Phỉ thấp giọng nói, "Hắn rút dục niệm và mặt âm u của mình ra, tính cả ma chủng, phong ấn ở chỗ sâu nhất trong ý thức của hắn."
Bạch Miểu có chút khó có thể tin.
Nàng không nghĩ tới "Bệnh" của Thẩm Nguy Tuyết cư nhiên là cái dạng này.
Hắn thoạt nhìn quá hoàn mỹ, quá tốt, giống trích tiên xa xôi không thể với tới, thế cho nên Bạch Miểu chưa từng tưởng tượng, hắn cư nhiên sẽ có quá khứ như vậy.
Rút một bộ phận của bản thân ra, phong ấn...... Nhất định rất đau đi?
Bạch Miểu cảm thấy trái tim mình ẩn ẩn co chặt.
"Vậy hiện tại ngài ấy......"
"Bị phản phệ." Ánh mắt Kinh Phỉ phức tạp mà nhìn thoáng qua hướng trúc lâu, "Một khi thứ bị phong ấn dần dần khôi phục, hắn sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề cả về tinh thần và thân thể. Ngươi đã thấy phần 'ý thức không tỉnh táo', chính là hậu quả phản phệ gây ra."
Ý thức không tỉnh táo.
Phản phệ.
Hết thảy khác thường đều để lại dấu vết.
Bạch Miểu nhớ tới bộ dáng Thẩm Nguy Tuyết mờ mịt lại thống khổ, nhịn không được mở miệng: "Ta có thể làm gì cho ngài ấy không?"
Kinh Phỉ hơi khựng lại, tò mò nhìn về phía nàng.
"Ngươi không cảm thấy đáng sợ sao?"
Bạch Miểu không rõ vì sao hắn hỏi như vậy.
"Vì sao lại cảm thấy đáng sợ?"
"Bởi vì hắn đã không còn là Thẩm Nguy Tuyết ngươi quen."
Kinh Phỉ một bên trả lời, một bên cẩn thận quan sát biểu tình Bạch Miểu.
"Hắn sẽ dần dần bị dục vọng khống chế, sẽ mất đi lý trí, một ngày nào đó khả năng sẽ biến thành một người khác."
Bạch Miểu nghĩ nghĩ, nghiêm túc hỏi: "Vậy ngài sẽ bỏ trị liệu cho ngài ấy sao?"
Kinh Phỉ không cần nghĩ ngợi: "Đương nhiên sẽ không."
"Vậy ta cũng sẽ không."
Kinh Phỉ sửng sốt.
【 Ký chủ, cô lại đang làm cái quỷ gì thế? Nhiệm vụ của cô là công lược Tống Thanh Hoài, đừng quản Thẩm Nguy Tuyết nữa! 】
【 Có nghe không? Đừng quản Thẩm Nguy Tuyết nữa, đó không phải nhiệm vụ của cô......】
Bạch Miểu làm lơ hệ thống.
Nàng nhìn Kinh Phỉ, nghiêm túc nói: "Ngài ấy với ta mà nói là người vô cùng quan trọng. Giống tiền bối, ta cũng không hy vọng nhìn thấy ngài ấy bị thương, đổ máu, chịu thống khổ."
Hai mắt Kinh Phỉ hơi trợn to.
Hắn vốn chỉ muốn thử thái độ của Bạch Miểu, không nghĩ tới cư nhiên lại nhận được câu trả lời vượt xa sự mong đợi của hắn.
"Cho nên...... Chỉ cần có thể giúp được ngài ấy, bảo ta làm gì cũng được."
Ánh mắt Bạch Miểu thành khẩn: "Để ta giúp ngài ấy nhé?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...