Xuyên Sách Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Bạch Miểu không hề phòng bị, gần như lảo đảo mà lăn lên giường.

Ánh sáng trong phòng tối tăm, yên tĩnh không tiếng động, nàng đưa lưng về phía Thẩm Nguy Tuyết, cơ hồ có thể nghe thấy hắn hô hấp.

Trong trẻo mà đều đều, với lúc ngủ không khác nhau.

Bạch Miểu khẩn trương không thôi, theo bản năng muốn thoát khỏi nơi này.

Nhưng Thẩm Nguy Tuyết lại chế trụ cổ tay nàng.

Tay Thẩm Nguy Tuyết không lớn, cũng không cường ngạnh thô bạo bằng Tống Thanh Hoài, thậm chí có thể dùng từ ôn nhu tới hình dung, nhưng Bạch Miểu lại không thoát được.

Hắn cứ nắm chặt tay nàng như vậy, không tiến thêm một bước, cũng không phát ra bất kì âm thanh gì.

Nhưng Bạch Miểu có thể cảm giác được hơi thở của hắn.

Ở phía sau nàng, ở xung quanh nàng.

Quá gần.

Bạch Miểu nỗ lực bỏ qua tim đập trong lồng ngực, thử thăm dò gọi: "...... Sư tổ?"

Thẩm Nguy Tuyết không lên tiếng.

Hắn chậm rãi buông cổ tay nàng ra, ngược lại sờ bụng nhỏ của nàng, nhẹ nhàng đè đè.

Bạch Miểu: "???"

Đây là đang làm gì?

Bạch Miểu cảm giác nơi bị hắn ấn có chút nóng, còn có chút ngứa, giống điện lưu xuyên qua, khiến nàng cảm thấy run rẩy.

Hắn cho rằng mình đang sờ cái gì, bóng cao su sao? Hay là dưa hấu?

Bạch Miểu lập tức bắt lấy tay Thẩm Nguy Tuyết, không cho hắn ấn nữa.

Động tác Thẩm Nguy Tuyết dừng lại, ngược lại nắm tay nàng. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn mu bàn tay tinh tế của nàng, chậm rãi du tẩu theo cánh tay của nàng hướng lên trên, cuối cùng đến cằm nàng.

Rõ ràng là động tác thong thả ung dung, hô hấp Bạch Miểu lại hơi dồn dập.

Thẩm Nguy Tuyết nâng cằm nàng, để nàng xoay qua.

Bạch Miểu không thể không cẩn thận xoay, đối mặt với hắn.

Trong bóng đêm, mắt hắn nhu hòa sâu thẳm, có một màu u tối đang lưu động ở đáy mắt hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn nguy hiểm lại động lòng người.

Bạch Miểu rất nhanh ý thức được một điều.

"Sư tổ......" Nàng nhỏ giọng nói, "Có phải ngài lại không tỉnh táo?"

Thẩm Nguy Tuyết không đáp lại, tầm mắt thong thả lưu luyến trên mặt nàng.

Quả nhiên là không tỉnh táo.

Bạch Miểu tâm tình tức khắc phức tạp.

Tình huống hiện tại của hắn, cũng không biết có nên đánh thức hay không. Nếu giống mộng du, một khi đánh thức liền chuyện xấu, vậy có thể sẽ phiền toái.


Bạch Miểu nhớ tới vết thương trên tay Thẩm Nguy Tuyết, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định tạm thời không đánh thức hắn.

Nàng chậm rãi dịch thân thể mình, nằm ngửa, hai tay thành thật đặt trên bụng.

Nàng sợ mình không cẩn thận sờ phải thứ không nên sờ.

Thẩm Nguy Tuyết khẽ vuốt gáy nàng.

Ngón tay lướt qua da thịt trơn bóng, đầu ngón tay hơi lạnh, mang theo nhiệt độ như có như không.

Bạch Miểu giống như mèo bị tóm gáy, thân mình mềm nhũn, lại không tự giác cuộn tròn lại.

Đáy mắt Thẩm Nguy Tuyết nổi lên ý cười.

Bạch Miểu không dám nhìn hắn.

Cho dù hắn hiện tại không tỉnh táo, không hoàn chỉnh...... Không chân thật.

Nàng sợ mình sẽ cầm lòng không đậu.

Mà nơi này ít nhất phải có một người giữ lý trí.

Tim Bạch Miểu đập kịch liệt, dứt khoát nâng tay, che hai mắt mình.

Thẩm Nguy Tuyết lại nhéo eo nàng.

Cả người Bạch Miểu đều không có sức lực, hô hấp cũng bị quấy rầy, nhưng nàng vẫn gắt gao che mắt, kiên quyết không nhìn hắn một cái.

Thẩm Nguy Tuyết không tra tấn nàng nữa.

Tay hắn đặt trên eo nàng, lòng bàn tay cách quần áo, an ổn không động nữa.

Không biết qua bao lâu, Bạch Miểu cẩn thận giang hai tay, từ khe hở ngón tay trộm nhìn hắn.

Hắn lại ngủ rồi.

Nhắm đôi mắt nguy hiểm mà mê người kia lại, lúc này hắn nhìn qua như trăng thanh gió mát, sương lạnh hóa nước, trong bóng đêm yên tĩnh tản ra ánh sáng nhạt.

Bạch Miểu thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nàng chậm rãi dịch tay hắn ra, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

*

Ngày hôm sau, Bạch Miểu cầm thuốc lên lầu tìm Thẩm Nguy Tuyết.

Thẩm Nguy Tuyết đã tỉnh. Sắc mặt hắn hôm nay tốt hơn hôm qua một chút, bệnh tình khôi phục cực kỳ thuận lợi.

Bạch Miểu không xác định hắn có nhớ chuyện xảy ra đêm qua không.

Nhưng thấy trạng thái hiện tại của hắn...... Hẳn là không nhớ.

Bạch Miểu ngại hỏi trực tiếp, vì thế một bên châm trà, một bên làm bộ lơ đãng mở miệng: "Sư tổ, con thấy ngày hôm qua ngài không truyền âm cho con, là ngủ sao?"

Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ: "Ngày hôm qua đích xác ngủ khá sớm."

"Vậy......" Bạch Miểu tiếp tục nói bóng nói gió, "Đêm qua ngài ngủ thế nào?"


Thẩm Nguy Tuyết hơi giật mình: "...... Rất ngon."

Rất ngon? Cũng chỉ là rất ngon?

Bạch Miểu âm thầm cân nhắc, xem ra là thật sự không nhớ, nếu không với tính cách của hắn, hẳn là sẽ không bình tĩnh nói ra hai chữ "Rất ngon".

Không nhớ thì tốt, như vậy nàng cũng đỡ phải lo nghĩ.

Bạch Miểu đưa trà đã rót cho Thẩm Nguy Tuyết, thuận tiện đưa phương thuốc cho hắn xem.

"Y tiên để lại phương thuốc này, ngài có hiểu không?"

Thẩm Nguy Tuyết tiếp nhận phương thuốc, nhìn kỹ vài giây, sau đó chậm rãi lắc đầu.

"Phương thuốc hắn viết, chỉ có hắn hiểu."

Bạch Miểu: "......"

Vậy hắn để lại phương thuốc làm gì!

Bạch Miểu không khỏi nhăn mày: "Vậy......"

"Hẳn là cũng có thuốc đã chuẩn bị đi?" Thẩm Nguy Tuyết hỏi.

Bạch Miểu gật đầu: "Có một gói thuốc."

"Vậy đủ rồi." Thẩm Nguy Tuyết từ trên sập đứng dậy, "Con nghỉ một lát, ta đi nấu."

"Như vậy sao được!"

Bạch Miểu thấy thế, lập tức ấn hắn trở về, lời lẽ chính đáng nói: "Con ở lại chính là vì chăm sóc ngài, loại việc nhỏ này giao cho con làm!"

"Nhưng......"

"Ngài trực tiếp nói với con nấu như thế nào là được!" Bạch Miểu kiên trì.

Thẩm Nguy Tuyết muốn nói lại thôi. Sau một lúc lâu, hắn chần chờ mở miệng.

"Vậy...... Nấu một canh giờ đi."

Bạch Miểu hỏi: "Thêm bao nhiêu nước? Lửa to hay nhỏ? Một canh giờ đủ không?"

Thẩm Nguy Tuyết không nghĩ nàng sẽ hỏi chi tiết đến như vậy.

Hắn có chút ngẩn ngơ: "Ta không có suy xét mấy chuyện đó...... Con xem mà làm đi."

Bạch Miểu: "???"

Chuyện nấu thuốc quan trọng như vậy, hắn cư nhiên bảo nàng "xem mà làm"?

Bạch Miểu khó hiểu nói: "Vậy nếu con nấu hỏng thì làm sao......"

"Không sao." Thẩm Nguy Tuyết cười cười, dịu dàng an ủi nàng, "Dù sao uống cũng không chết."

Bạch Miểu nghe vậy, trong lòng không thoải mái.


Nàng không muốn nghe hắn nói chuyện như vậy, cũng không muốn thấy hắn lộ ra thái độ không sao cả.

Thật giống như hắn căn bản không để bụng chuyện sống chết của mình.

Bạch Miểu mím môi: "Con đi nấu thuốc."

Nói xong, cầm phương thuốc xuống lầu.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng ra khỏi phòng, giữa mày lại bắt đầu ẩn ẩn co rút đau đớn.

Hắn rũ mi, nhìn thoáng qua phản chiếu trong ly. Sau đó nhẹ gõ mép ly, nước trà trong veo nổi gợn sóng, sau đó biến mất.

*

Bạch Miểu cũng không đi nấu thuốc.

Nàng bảo Thanh Loan tiếp tục thủ ở Tê Hàn Phong, còn mình ngự kiếm đến Thanh Yếu Cốc nơi khách ở tạm, bái kiến y tiên.

Nếu phương thuốc y tiên viết chỉ có hắn hiểu, vậy giáp mặt thỉnh giáo hắn là tốt nhất.

Bên Thanh Yếu Cốc người cũng rất nhiều, trừ đệ tử Phù Tiêu Tông cùng Sơn Quỳnh Cung đến giao lưu học tập, còn có không ít nam kiếm tu có dụng ý khác.

Khi Bạch Miểu đi ngang qua đệ tử Thanh Yếu Cốc, còn nghe thấy bọn họ thì thầm.

"Người Thanh Yếu Cốc chúng ta không dễ lừa như vậy, muốn tìm nữ y tu, cũng không phải là động động mồm mép là có thể tìm."

Bạch Miểu tùy tay ngăn một người lại, hỏi: "Xin hỏi, y tiên tiền bối ở đây không?"

"Có, nhưng y tiên không gặp người ngoài, cô có chuyện gì sao?" Người nọ thái độ còn rất khách khí.

Bạch Miểu nghĩ nghĩ, móc phương thuốc ra: "Đây là phương thuốc y tiên tiền bối kê. Có mấy chỗ ta cân nhắc hồi lâu cũng không hiểu, cho nên muốn tới giáp mặt thỉnh giáo."

Đối phương tiếp nhận phương thuốc, nhìn thoáng qua, tức khắc cả kinh nói: "Đây đúng là bút tích của y tiên......"

Xem ra chữ của hắn rất nổi danh ở Thanh Yếu Cốc.

"Cô đi theo ta."

Người nọ dẫn Bạch Miểu xuyên qua đám người, tiến vào chủ điện, lại xuyên qua hành lang ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng trước một đình hóng gió.

Đình hóng gió có một nam tử áo xanh, ngồi trên xe lăn, đúng là y tiên Kinh Phỉ.

Đệ tử Thanh Yếu Cốc dẫn đường bảo Bạch Miểu chờ tại chỗ một lát, tự mình cầm phương thuốc tiến vào đình hóng gió, bẩm tình huống của Bạch Miểu cho hắn.

Nam tử áo xanh ngước mắt, từ xa nhìn Bạch Miểu.

"Ngươi bảo nàng lại đây."

"Vâng."

Bạch Miểu cung kính đi đến trước mặt y tiên.

Trong tay Kinh Phỉ cầm phương thuốc, thần sắc nhàn nhạt nhìn nàng: "Phương thuốc này, ngươi lấy từ đâu?"

Bạch Miểu nghiêm túc nói: "Thưa tiền bối, phương thuốc này là Thanh Loan cho ta."

Kinh Phỉ bất động thanh sắc đánh giá nàng: "Kiếm Tôn biết không?"

Bạch Miểu gật đầu: "Biết ạ, nhưng ngài ấy cũng không hiểu ngài viết gì."

Kinh Phỉ: "......"

"Vốn dĩ cũng không trông cậy hắn có thể hiểu." Kinh Phỉ để phương thuốc lên bàn đá, lười biếng nói, "Là Thẩm Nguy Tuyết bảo ngươi tới? Không phải ta nói buổi chiều sẽ đến sao, hắn gấp cái gì......"

Lời hắn còn chưa dứt, như đột nhiên ý thức được cái gì, gắt gao nhìn Bạch Miểu.


"Vì sao ngươi có thể vào nơi ở của Thẩm Nguy Tuyết?"

Bạch Miểu ngẩn người: "Đương nhiên là Thanh Loan cho ta vào."

"Không có khả năng, rõ ràng ta đã dặn dò, không cho phép bất kỳ kẻ nào vào." Vẻ mặt Kinh Phỉ tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng, "Trừ phi......"

Bạch Miểu: "Trừ phi cái gì?"

Kinh Phỉ không nói thêm gì nữa.

Chủ nhân Thanh Loan là Thẩm Nguy Tuyết, chỉ cần Thẩm Nguy Tuyết cho phép, dù ý chí Thanh Loan có bao nhiêu kiên định, cũng không ngăn được người hắn muốn cho vào.

Nói cách khác, không phải Thanh Loan cho phép nữ tử này vào, mà là Thẩm Nguy Tuyết cho phép nàng vào.

Kinh Phỉ nhìn Bạch Miểu, đột nhiên hỏi: "Ngươi tên gì?"

Đây là muốn xác nhận thân phận của nàng sao? Không nhìn ra y tiên này còn rất cẩn thận.

Bạch Miểu trả lời đúng sự thật: "Ta tên Bạch Miểu, là đồ đệ Tống Thanh Hoài."

"Tống Thanh Hoài......" Mười ngón tay Kinh Phỉ giao nhau, trầm ngâm nói, "Nếu nhớ không lầm, hình như hắn là đệ tử của Thẩm Nguy Tuyết?"

Bạch Miểu: "Đúng vậy."

"Cho nên ngươi là tiểu bối của Thẩm Nguy Tuyết."

Tiểu bối, còn là nữ đệ tử......

Trong lòng Kinh Phỉ có một phỏng đoán.

"Ngươi tích cốc chưa?" Hắn đột nhiên hỏi.

Bạch Miểu không rõ hắn hỏi cái này làm gì: "Tích cốc rồi."

Kinh Phỉ nghe vậy, hiểu rõ cười: "Là ăn Tích Cốc Đan của ta, đúng không?"

Bạch Miểu: "......"

Này cũng bị hắn đoán được? Chẳng lẽ Thẩm Nguy Tuyết từng nói về nàng với người này?

Nội tâm Bạch Miểu nghi hoặc, không trả lời ngay vấn đề này.

Kinh Phỉ lại cầm lấy phương thuốc, đại khái nhìn lướt qua: "Phương thuốc này là hôm qua ta để lại, vốn dĩ cũng không trông cậy vào các ngươi có thể hiểu, dù sao ta còn phải tới một chuyến nữa."

Bạch Miểu thầm nghĩ, ngươi không nói sớm, hại ta một chuyến tay không.

"Nhưng...... Là Thẩm Nguy Tuyết bảo ngươi tới đây tìm ta sao?" Kinh Phỉ một lần nữa hướng tầm mắt về phía Bạch Miểu, "Hắn từ trước đến giờ uống thuốc luôn tùy ý, hẳn là sẽ không phái người tới hỏi ta mới đúng."

Nhắc tới chuyện này, Bạch Miểu không nhịn được mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Ngài ấy đích xác tùy ý, cho nên ta mới đến thỉnh giáo ngài."

Kinh Phỉ nhạy bén phát hiện, nữ tử này khi đề cập đến Thẩm Nguy Tuyết, cũng không kính sợ giống người khác.

Có lẽ chính nàng cũng không phát hiện ra điểm này.

Kinh Phỉ nhìn chằm chằm Bạch Miểu trong chốc lát, đột nhiên búng tay một cái.

"Đúng lúc ta cũng tính đi xem tình huống hiện tại của hắn," hắn cười cười, "Ta và ngươi cùng nhau đến Tê Hàn Phong đi."

"A?" Bạch Miểu ngốc, "Ngài như vậy, phải chăng không tiện......"

Kinh Phỉ: "Ngươi là chỉ cái xe lăn này?"

Bạch Miểu liên tục gật đầu.

Kinh Phỉ cười giảo hoạt: "Ngươi đẩy không phải được rồi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận