Bạch Miểu chớp chớp mắt, tức khắc ngốc.
...... Bảo nàng ở lại?
Không phải, nàng không phải bác sĩ, bảo nàng ở lại có ích gì?
Hơn nữa Tống Thanh Hoài ở chỗ này, nàng còn có thể nói ít, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Nếu Tống Thanh Hoài đi rồi, chỉ còn lại một mình nàng, vậy nàng phải làm sao bây giờ?
Bạch Miểu chân tay luống cuống, lại không dám mở miệng cự tuyệt, đành phải hướng ánh mắt cầu cứu sang Tống Thanh Hoài.
Ai ngờ Tống Thanh Hoài nhìn cũng không nhìn nàng một cái, trực tiếp trả lời: "Hôm nay xác thật nàng không có việc gì, để nàng ở lại chiếu cố người cũng được."
Được cái quỷ!
Bạch Miểu gấp đến độ tròng mắt cũng sắp trừng ra.
"Sư tôn, vậy đệ tử cáo từ."
Tống Thanh Hoài hành lễ, xoay người liền rời đi, Bạch Miểu thấy thế, lập tức túm chặt tay áo hắn.
"Ta không thể ở lại, ta muốn đi cùng ngài!" Nàng hạ giọng.
Tống Thanh Hoài kỳ quái nói: "Trước đó không phải ngươi vội vã muốn tới vấn an sư tôn sao?"
"Đúng vậy, hiện tại đã gặp, cho nên ta phải đi!"
"Tình huống của sư tôn ngươi cũng thấy rồi, hiện tại người cần ngươi chiếu cố." Tống Thanh Hoài thấp giọng nói, "Ngươi ở chỗ này, thành thật chiếu cố sư tôn, đừng nghĩ lười biếng."
Bạch Miểu: "Ta còn phải trở về tu luyện!"
"Một ngày không luyện không sao." Tống Thanh Hoài lạnh nhạt rút tay áo từ trong tay nàng.
Bạch Miểu: "Ngài có ý gì!"
Tống Thanh Hoài: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Nói xong, nện bước kiên định đi ra khỏi phòng.
Bạch Miểu trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này biết nam nữ thụ thụ bất thân rồi?!
Tống Thanh Hoài rất nhanh liền rời khỏi trúc lâu, Thanh Loan thủ ở bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại Bạch Miểu và Thẩm Nguy Tuyết.
Bạch Miểu trong nửa phút ngắn ngủn tiếp nhận sự thật tên Tống Thanh Hoài này rất chó.
Nhưng tiếp thu thì tiếp thu, có thể thản nhiên đối mặt lại là một chuyện khác.
Nàng do dự đứng ở cạnh cửa, vòng tay ra sau, tuy rằng đã tận lực che giấu, nhưng trạng thái cả người vẫn không tự nhiên.
Nàng là thật sự không biết nên làm gì.
Phòng này, nàng mới chỉ vào hai lần, lần đầu tiên là nàng mạnh mẽ đẩy ngã Thẩm Nguy Tuyết, lần thứ hai chính là hiện tại.
Có thể nói lần này xấu hổ hơn lần trước.
Người bình thường sau khi trải qua lần đầu tiên xấu hổ, hẳn là tuyệt đối sẽ không bước vào phòng này nữa. Bạch Miểu không phải người bình thường, da mặt nàng dày hơn, nhưng đó không thể hiện nàng có thể tâm lặng như nước mà ở lại, còn muốn cùng người bị hại ở chung một phòng.
Nói là người bị hại tựa hồ cũng không đúng lắm, dù sao ở Tàng Thư Lâu, là Thẩm Nguy Tuyết chủ động hôn nàng......
Tưởng tượng đến nụ hôn khiến người ta mặt đỏ tim đập đó, Bạch Miểu lại bắt đầu không được tự nhiên.
Một cảm giác trầm mặc vi diệu lan tràn trong phòng.
Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên lên tiếng: "Miểu Miểu."
Bạch Miểu lập tức hoàn hồn: "...... Dạ?"
"Có thể giúp ta rót ly trà không?"
Hắn chỉ chỉ ấm trà trên bàn, ánh mắt ôn hòa, ngữ khí bình tĩnh thân thiết.
Bạch Miểu đương nhiên sẽ không nói không.
Nàng cụp mi rũ mắt đi qua, rót một ly trà, sau đó cung kính đưa cho Thẩm Nguy Tuyết.
"Sư tổ...... Trà của ngài."
Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng một cái.
Nàng hiện tại đã rất quen xưng hô này.
Cũng kính cẩn hơn trước.
Nhưng hắn...... không thích.
Thẩm Nguy Tuyết tiếp nhận ly sứ trong tay nàng.
Đầu ngón tay hai người lơ đãng chạm nhau, chỉ là một khắc ngắn ngủn, Bạch Miểu tức khắc giống điện giật, phản xạ có điều kiện cong ngón tay.
Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết buồn bã.
Xem ra ngày ấy ở Tàng Thư Lâu, đích xác dọa nàng.
Hắn như suy tư gì mà vuốt ve mép ly, hơi trầm ngâm, cân nhắc nên mở miệng thế nào.
"Chuyện lần trước......"
Bạch Miểu vừa nghe hắn chủ động nhắc tới chuyện kia, lập tức ngừng thở, theo bản năng căng thẳng.
"...... Chuyện gì ạ?" Nàng cẩn thận hỏi.
Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng, cẩn thận qua sát biểu tình nàng: "Chính là ngày ở Tàng Thư Lâu......"
Hắn dừng một chút, không nói kỹ, nhưng tim Bạch Miểu đập nhanh hơn.
Xem ra lần này hắn không mất trí nhớ.
Nàng không dám nhìn Thẩm Nguy Tuyết, vì thế rũ mắt, cố định tầm mắt trên mép giường.
Giọng Thẩm Nguy Tuyết vang lên trên tầm mắt nàng.
"Ngày ấy...... Ta không tỉnh táo, làm việc đều là vô tâm."
"Con đừng để ở trong lòng."
Giọng hắn nhẹ nhàng, ôn nhu, trầm thấp bình tĩnh, tràn ngập trấn an.
Bạch Miểu nghe xong lời giải thích, tức khắc thở phào một hơi.
Không trách được nàng cảm thấy khi đó Thẩm Nguy Tuyết là lạ, hoá ra là vì không tỉnh táo sao?
Vậy nàng không cần suy nghĩ quá nhiều.
Đúng, không cần nghĩ quá nhiều, cũng không cần bối rối.
Chỉ là cử chỉ vô tâm mà thôi.
"Hoá ra là vậy." Bạch Miểu áp xuống mất mát nhàn nhạt đáy lòng, nâng mặt, cười với Thẩm Nguy Tuyết, "Con nói mà, sư tổ không phải người như vậy."
"...... Ừm."
Thẩm Nguy Tuyết chuyên chú nhìn nàng, lại không nói tiếp.
Bạch Miểu cảm thấy không khí có chút an tĩnh.
Tay nàng đan vào nhau, giơ tay lên mấy lần như bắc cầu, chủ động hỏi: "Vậy hiện tại ý thức của ngài khôi phục chưa ạ?"
"...... Còn chưa hoàn toàn khôi phục." Thẩm Nguy Tuyết cẩn thận trả lời, "Lần này ta bị thương, cũng là vì lý do này."
Bạch Miểu nháy mắt hiểu: "Cho nên vết thương trên tay ngài, cũng là vì lúc ý thức không tỉnh táo làm ra?"
Thẩm Nguy Tuyết: "...... Xem như vậy đi."
Hắn mím môi, cũng không nhiều lời.
Cư nhiên còn ngộ thương bản thân, tình huống nghe tới tựa hồ rất nghiêm trọng.
Bạch Miểu tức khắc lộ vẻ lo lắng: "Vậy ngài......"
"Đừng lo lắng." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng trấn an nàng, "Kinh Phỉ đã trị liệu cho ta."
Bạch Miểu chớp mắt: "Kinh Phỉ?"
"Chính là y tiên."
Bạch Miểu nghĩ tới. Ngày đó đại hội giao lưu, trên đài ngắm cảnh đích xác có y tiên ở đó, nếu nhớ không lầm, hẳn là nam tử áo xanh ngồi trên xe lăn.
Bạch Miểu nghiêm túc hỏi: "Hắn sẽ chữa khỏi cho ngài sao?"
Thẩm Nguy Tuyết giơ tay sờ tóc nàng.
"Sẽ."
Bạch Miểu lúc này mới yên lòng.
Thẩm Nguy Tuyết tiếp tục vuốt ve tóc nàng, từng chút từng chút, ôn nhu mà hòa hoãn.
"Ta nói điều này, là hy vọng con đừng câu nệ, cũng đừng bởi vì thân phận hiện giờ mà xa cách ta."
Bạch Miểu khó hiểu ngước mắt nhìn hắn: "Ý ngài là......"
"Chúng ta giống như lúc trước ở chung, được chứ?" Thẩm Nguy Tuyết dịu dàng hỏi.
Bạch Miểu trong lòng mềm nhũn.
Nàng ý thức được, có lẽ khi nàng dọn đi, người cảm thấy không quen không chỉ có nàng, Thẩm Nguy Tuyết cũng thế.
"Vâng." Đôi mắt Bạch Miểu cong cong, "Chúng ta sẽ giống như trước."
Trưởng bối và vãn bối, sư phụ và đệ tử.
Quan hệ như vậy là đủ rồi.
Không cần tiến thêm một bước, giữ cân bằng tuyệt đối.
Như vậy rất tốt.
Bạch Miểu đứng dậy, cầm vải mịn trên bàn: "Con tới giúp ngài băng bó."
Thẩm Nguy Tuyết: "...... Ừm."
Được Tống Thanh Hoài làm mẫu, lần này Bạch Miểu đã học được băng bó như thế nào.
Nàng ngồi ở bên giường, để tay Thẩm Nguy Tuyết trên đùi mình, sau đó quấn từng lớp vải mịn lên mu bàn tay hắn, nghiêm túc cẩn thận băng bó.
Thẩm Nguy Tuyết lông mi nửa rũ, ôn nhu nhìn chăm chú nàng.
"Con và Thanh Hoài, gần đây ở chung thế nào?"
Bạch Miểu cũng không ngẩng đầu lên: "Vẫn ổn ạ, không tốt cũng không xấu."
"Ta nhớ lần trước con nói, con rất tôn kính hắn."
Bạch Miểu gật đầu: "Rất tôn kính, vô cùng tôn kính."
"Nhưng ta thấy vừa rồi các con ở chung....." Thẩm Nguy Tuyết nói ý, "Tựa hồ không giống ta tưởng tượng."
Bạch Miểu động tác khựng lại: "Ách......"
Có phải nàng biểu hiện quá tùy tiện, bị sư tổ nhìn ra?
Nàng há miệng thở dốc, đang muốn giải thích, Thẩm Nguy Tuyết lại nói: "Ngày thường hắn cũng đối với con như vậy sao?"
Bạch Miểu sửng sốt một chút.
Đối với nàng thế nào? Là chỉ phương thức dạy học nghiêm khắc, hay là thái độ cự tuyệt?
Bạch Miểu: "Cũng không tính là thường xuyên, nhưng xác thật ngài ấy tương đối cường ngạnh."
"Cường ngạnh......" Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày, "Hắn khắt khe với con?"
"Không có không có!" Bạch Miểu vừa nghe, vội vàng lắc đầu, "Ngài ấy không khắt khe với con, chỉ là có chút cứng nhắc mà thôi."
Thẩm Nguy Tuyết than nhẹ: "Miểu Miểu, con không cần che giấu cho hắn."
"Nếu hắn thật sự khắt khe với con, có thể nói cho ta." Ngữ khí Thẩm Nguy Tuyết khiến người ta an tâm, "Ta sẽ khiển trách hắn."
Đây là lần đầu tiên Bạch Miểu nghe được từ miệng Thẩm Nguy Tuyết hai chữ "Khiển trách" này.
Nàng không tưởng tượng ra người như hắn sẽ trừng phạt một người như thế nào.
"Không cần đâu ạ." Bạch Miểu nhỏ giọng nói thầm, "Hơn nữa nếu ngài thật sự trừng phạt ngài ấy, con và ngài ấy ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, về sau còn ở chung như thế nào......"
"Con có thể dọn về Tê Hàn Phong." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói.
Bạch Miểu: "......"
Vậy không phải lại về lúc bắt đầu sao!
Bạch Miểu lập tức giải thích: "Sư tổ, người cứ yên tâm, sư tôn thật sự không có khắt khe với con, con rất tốt."
"Nhưng vừa rồi con cũng nói, hắn đối với con tương đối cường ngạnh."
Thẩm Nguy Tuyết hơi nghiêng đầu: "Miểu Miểu không chán ghé hành vi này sao?"
Vấn đề này......
Bạch Miểu bị hỏi đến nghẹn họng, không khỏi nghiêm túc nghĩ.
Bình tĩnh mà xem xét, nàng chán ghét Tống Thanh Hoài cường ngạnh không?
Kỳ thật cũng không tính là chán ghét. Bởi vì thông qua khoảng thời gian ở chung này, nàng đã nhìn ra, Tống Thanh Hoài cũng không có tật xấu lớn nào, chỉ là tương đối nghiêm khắc mà thôi, cũng đúng là bởi vì tính cách này, mới có thể khiến hắn trở thành người đúng đầu chính đạo sau này.
Nàng chán ghét Tống Thanh Hoài, là bởi vì thân phận hắn ở thế giới này hơn.
Hắn là nam chính nhất định nàng phải ở bên, mà nàng không muốn tiếp nhận sự thật này.
Nàng cũng không kháng cự Tống Thanh Hoài, chỉ là kháng cự hệ thống an bài vận mệnh cho nàng mà thôi.
Bạch Miểu suy tư vài giây, lắc đầu: "Không chán ghét."
Thẩm Nguy Tuyết chuyên chú nhìn nàng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, Bạch Miểu giúp hắn băng bó miệng vết thương xong, cất vải mịn, vừa lòng nói: "Sư tổ, xong rồi."
"Ừm, cảm ơn con." Thẩm Nguy Tuyết cười khẽ.
Hắn nâng tay phải lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vải mịn mềm mại trên mu bàn tay trái, sườn mặt nhu hòa mà u tĩnh.
Bạch Miểu thấy sắc mặt hắn lúc này tựa hồ tốt hơn nhiều khi nàng tới, vì thế mở miệng hỏi: "Ngài hiện tại cảm giác thế nào? Còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Thẩm Nguy Tuyết rất khó nói với nàng chỗ nào mình không thoải mái.
Đó không phải chuyện nàng có thể giải quyết.
"Ta rất ổn, không cần lo lắng." Hắn cười cười.
Bạch Miểu tạm thời tin hắn nói.
Nàng hơi cúi người, kéo chăn, sau đó lui về mép giường, giúp Thẩm Nguy Tuyết gấp góc chăn.
"Ngài nghỉ ngơi đi, con không quấy rầy ngài nữa. Con xuống lầu thiền, nếu ngài muốn uống nước, trực tiếp truyền âm cho con là được."
Nàng hiểu chuyện như vậy, nếu Tống Thanh Hoài thấy được, nhất định sẽ hoài nghi hai mắt mình.
Thẩm Nguy Tuyết nhìn bộ dáng thuận theo của nàng, nhịn không được muốn giữ nàng lại. Suy nghĩ vừa hiện ra, thanh ma chú trong cơ thể liền bắt đầu vận chuyển.
Thẩm Nguy Tuyết không khỏi cúi đầu, giơ tay nhẹ ấn giữa mày, tóc giống như màn đêm buông xuống, che khuất sườn mặt hắn.
"...... Vậy con đi đi."
"Vâng." Bạch Miểu gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
*
Bạch Miểu vừa xuống dưới lầu, liền phát hiện Thanh Loan đậu trên bàn chờ nàng.
Móng Thanh Loan dẫm lên một mảnh giấy, trên giấy tràn ngập chữ to rồng bay phượng múa, rõ ràng không phải bút tích của Thẩm Nguy Tuyết.
Bạch Miểu cầm lấy tờ giấy, cẩn thận đọc, miễn cưỡng nhìn ra đây hẳn là một phương thuốc.
Có thể kê thuốc cho Thẩm Nguy Tuyết, cũng chỉ có người kia.
Bạch Miểu nhìn Thanh Loan: "Đây là y tiên viết?"
Thanh Loan dùng sức gật đầu.
"Ngoan." Bạch Miểu cảm khái, "Chữ thật xấu."
Thanh Loan càng thêm dùng sức gật đầu.
Bạch Miểu hơi nhíu mày, buồn rầu nói: "Tuy rằng có phương thuốc...... Nhưng chữ này ta cũng đọc không hiểu."
Thanh Loan nâng một bên cánh, chỉ chỉ ngăn kéo dưới bàn.
Bạch Miểu kéo ra vừa thấy, bên trong có một gói thuốc.
Nàng lấy ra, đặt trong tay ước lượng một chút, không xác định hỏi: "Cái này phải đun sao?"
Thanh Loan gật đầu.
Là thuốc nấu...... Vậy nàng cũng không dám động thủ.
Hay là đợi chút nữa hỏi sư tổ đi.
Bạch Miểu đặt gói thuốc và phương thuốc cùng nhau, sau đó cùng Thanh Loan ra ngoài dạo một vòng, sau khi trở về, đặt truyền âm phù trên bàn, bắt đầu tĩnh tâm thiền.
Vừa thiền, liền ngồi tới tối.
Bạch Miểu mở mắt ra, phát hiện ngoài cửa sổ sắc trời đã đen, Thanh Loan cũng ngủ gà ngủ gật thủ ngoài trúc lâu, chỉ có trên lầu, vẫn không truyền ra bất kỳ động tĩnh nào.
Truyền âm phù cũng không sáng, trúc lâu từ đầu đến cuối đều rất yên lặng.
Sao nghỉ ngơi lâu như vậy? Không xảy ra tình huống gì chứ?
Bạch Miểu trong lòng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy lên lầu, đẩy cửa phòng Thẩm Nguy Tuyết ra.
Trong phòng im ắng, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, loang lổ chiếu lên giường.
Người trên sập đã ngủ.
Bạch Miểu không khỏi nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đi qua, lặng lẽ ngồi xổm xuống bên giường.
Nàng đặt tay lên mép giường, cằm gác lên tay, hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Thẩm Nguy Tuyết đang ngủ say.
Nửa khuôn mặt thanh niên đắm chìm trong ánh trăng, lông mi nhỏ dài, buông xuống cái bóng duyên dáng trên da thịt tái nhợt.
Hắn thoạt nhìn có cảm giác hư ảo không thể tưởng tượng.
Bạch Miểu nhập thần nhìn hắn, ánh mắt an tĩnh mà mềm mại.
Hơi thở của nàng quá đặc biệt, cho dù trong lúc ngủ mơ, cũng khiến người ta không thể bỏ qua.
Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi mở mắt.
Cặp mắt trong veo lấp lánh dưới ánh trăng, lông mi giống như cánh bướm mà vỗ một chút, một màu u tối dần dần ngưng kết sâu trong mắt.
Bạch Miểu tưởng mình đánh thức hắn, lập tức từ bên giường đứng lên.
Thẩm Nguy Tuyết ngước mắt nhìn nàng.
Bạch Miểu ngượng ngùng: "Hiện tại con liền đi ra ngoài......"
Không đợi nàng nói xong, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên giữ chặt cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo lại, kéo nàng lên giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...