Cả ngày hôm nay Thanh Loan rất khẩn trương.
Từ khi Bạch Miểu rời khỏi Tê Hàn Phong, cảm xúc của chủ nhân vẫn luôn không yên ổn, thẳng đến sáng hôm nay, mới có chuyển biến tốt đẹp.
Thanh Loan rất hiểu hắn, nó biết, đây là bởi vì đại hội giao lưu có Bạch Miểu.
Để ngừa chủ nhân mất khống chế, Thanh Loan lì lợm la liếm đi với hắn tới đại hội giao lưu.
Bạch Miểu quả nhiên ở đó, ngồi cùng đồ đệ Tống Thanh Hoài của chủ nhân.
Chủ nhân tâm tình không những không tốt lên, ngược lại còn kém hơn.
Đây không phải một dấu hiệu tốt.
Trong lòng Thanh Loan run, nơm nớp lo sợ.
Đại hội giao lưu kết thúc, chủ nhân liền rời đi sớm.
Thanh Loan có thể cảm giác được tâm tình hắn ủ dột.
Thanh Loan rất hy vọng hắn có thể trở về, trở lại Tê Hàn Phong, từ từ bình phục nỗi lòng, giải quyết những phần không tốt.
Nhưng hắn tựa hồ không có quyết định này.
Càng không ổn chính là, không lâu sau, bọn họ liền nhìn thấy Bạch Miểu vào Tàng Thư Lâu cùng một thiếu niên.
Thanh Loan có ấn tượng với thiếu niên này, hiển nhiên, chủ nhân ấn tượng với thiếu niên này còn sâu hơn nó.
Chủ nhân liền đi theo.
Thanh Loan cảm thấy không ổn, vô cùng không ổn.
Đây là hành vi cực kỳ xúc động.
Nó muốn đuổi theo chủ nhân, lại bị hắn ngăn lại.
"Ngươi đi về trước." Hắn nói như vậy.
Thanh Loan hết cách. Nó biết hiện tại trạng thái của chủ nhân không tốt lắm, nhưng nó cũng rất rõ, mình tuyệt đối không thể ở bên ngoài Tàng Thư Lâu, nếu không sẽ khiến người khác chú ý.
Nó đành phải lo lắng sốt ruột bay về Tê Hàn Phong.
*
Bạch Miểu dựa vào kệ sách, khoanh tay trước ngực, đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi muốn nói gì với ta?"
Nơi này rất an tĩnh, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp Nguyễn Thành Thù.
Không vững vàng, tựa hồ có chút khẩn trương.
Nguyễn Thành Thù hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nhìn nàng.
"Bạch Miểu......" Hắn thả chậm ngữ khí, "Cô đến cùng có phải đồ đệ Kiếm Tôn không?"
Bạch Miểu sửng sốt một chút, ngay sau đó nhớ tới câu hắn nói lúc ở phòng hội nghị.
"Có phải sư huynh không, còn chưa chắc."
Hoá ra là ý này......
Bạch Miểu nhìn hắn một cái, thần sắc như thường: "Ngươi vì sao lại hỏi như vậy?"
"Mấy ngày trước chưởng môn tới tìm sư tôn nói chuyện, đúng lúc bị ta nghe thấy." Ánh mắt Nguyễn Thành Thù phức tạp, "Bọn họ nói, Tống Thanh Hoài mới là sư phụ cô, chẳng qua khoảng thời gian trước đúng lúc đang bế quan, cho nên Kiếm Tôn mới có thể thay hắn chiếu cố cô......"
Bạch Miểu gật đầu: "Không sai."
Nguyễn Thành Thù dừng một chút: "Cho nên Kiếm Tôn cũng không phải sư tôn cô, mà là sư tổ của cô?"
Bạch Miểu nhún vai: "Không phải ngươi đã rõ rồi sao."
Không nghĩ tới Bạch Miểu cư nhiên khẳng định không một tia chần chờ, Nguyễn Thành Thù trong lòng tức khắc lẫn lộn.
Lúc trước sở dĩ hắn coi Bạch Miểu là cái đinh trong mắt, là bởi vì nàng là đồ đệ Kiếm Tôn, bởi vì nàng cướp đi vị trí hắn tha thiết.
Kết quả hiện tại nàng nói với hắn, nàng căn bản không phải đồ đệ Kiếm Tôn.
Vậy khoảng thời gian hắn nhằm vào và trào phúng nàng, không phải vô cùng buồn cười sao?
Nguyễn Thành Thù không thể hiểu: "Vậy lúc ấy ta khiêu chiến cô, vì sao cô không giải thích?"
Bạch Miểu nghĩ thầm, là ta không muốn giải thích à?
Ta khi đó cũng không biết Kiếm Tôn không phải sư tôn ta đấy.
Nàng sờ sờ mũi: "Không cần giải thích. Sư tổ cũng không để trong lòng, nếu không ngươi cho rằng tin tức này sao lại truyền ra?"
Nguyễn Thành Thù hơi mím môi, trong mắt đào hoa xinh đẹp hiện lên một tia hối hận.
Hắn chưa từng nghĩ tới sự thật cư nhiên sẽ là như thế này.
Khả năng Kiếm Tôn như lời nàng nói, căn bản không để chuyện này ở trong lòng, nếu không cũng sẽ không dạy Trụy Tinh Quyết cho nàng.
Nhưng nàng lại vô duyên vô cớ hứng bất mãn và ác ý của hắn.
Nghĩ đến sau đó, Bạch Miểu vẫn không bài xích hắn, ngược lại còn an ủi hắn lúc hắn chán nản, giúp hắn cởi bỏ khúc mắc, Nguyễn Thành Thù không khỏi càng thêm hổ thẹn, áy náy.
"Rất xin lỗi, Bạch Miểu." Hắn rũ mắt, thấp giọng nói, "Lúc ấy, ta không nên xúc động, lại càng không nên đối với cô như vậy......"
Bạch Miểu không rõ sao hắn đột nhiên xin lỗi.
Nàng chớp chớp mắt, nỗ lực suy nghĩ hai giây, rốt cuộc phản ứng lại.
"Từ từ, từ từ, ngươi tìm ta là vì nói chuyện này?"
Nguyễn Thành Thù đột nhiên bị nàng đánh gãy, ngơ ngẩn gật đầu: "Đúng vậy."
"Haiz." Bạch Miểu chợt thả lỏng lại, "Ta còn tưởng ngươi muốn tìm ta đánh nhau chứ."
Nguyễn Thành Thù nghe vậy, mặt đẹp bỗng chốc đỏ lên: "...... Ta đã sớm không làm loại chuyện này!"
Bạch Miểu cười cười: "Ta chỉ đùa một chút thôi."
Nàng cười rất nhẹ nhàng, mặt mày cong cong, dưới ánh nến mờ nhạt toả sáng lóng lánh, khiến tim người ta nhộn nhạo.
Nguyễn Thành Thù nhập thần nhìn nàng, đột nhiên nhớ tới, cái đêm ở Phong Đô, nàng cũng từng cười như vậy với mình.
Lúc ấy hắn bị nụ cười đó mê hoặc, cơ hồ phải nói ra câu đã chôn sâu dưới đáy lòng kia.
Giờ khắc này, hắn lại lần nữa nhìn thấy nụ cười này.
Mà xúc động ở đáy lòng hắn, cũng lần nữa nổi lên.
"Bạch Miểu......"
Trong bất tri bất giác, mặt Nguyễn Thành Thù đã đỏ bừng, cặp mắt đào hoa xinh đẹp sáng ngời mà e lệ, đuôi mắt hơi toát ra màu đỏ nhạt diễm lệ.
"Ta......"
"Hả?" Bạch Miểu cười hỏi, "Cái gì?"
Nguyễn Thành Thù lấy hết can đảm, nghiêm túc thấp thỏm nhìn nàng: "Ta...... Ta thích cô."
Trong nháy mắt, toàn bộ tầng lầu đều yên lặng.
Bạch Miểu thậm chí cảm giác không khí bên cạnh hơi động, như là gợn nước rất nhỏ trôi nổi, rất nhanh chìm vào ánh sáng tối tăm.
Nàng ngây dại: "A?"
Nguyễn Thành Thù xấu hổ buồn bực nói: "...... Cô đừng nói với ta cô không nghe thấy!"
Bạch Miểu: "......"
Nàng đương nhiên nghe thấy. Chỉ là...... Nguyễn Thành Thù thích nàng? Nguyễn Thành Thù cư nhiên thích nàng?
Nàng không nghe lầm chứ?
Nguyễn Thành Thù nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của Bạch Miểu, hối hận trong lòng càng sâu, chỉ là lần này hối hận không phải chuyện khiêu chiến, mà là hối hận vừa rồi vì sao lại lanh mồm lanh miệng nói ra.
Phản ứng trì độn của nàng quả nhiên cái gì cũng không biết!
"Nếu cô, cô không nghe thấy thì thôi, coi như ta chưa nói gì!" Nguyễn Thành Thù vừa thẹn vừa bực, cổ cũng biến thành màu hồng phấn, "Ta còn có việc, đi trước, tạm biệt!"
Nói xong, hắn xoay người định chạy trốn.
Nhưng Bạch Miểu lại đột nhiên mở miệng.
"Ta nghe thấy." Nàng chậm rãi chớp mắt, ánh mắt rốt cuộc nhìn trên mặt hắn, "Ta nghe thấy, Nguyễn Thành Thù."
Nguyễn Thành Thù tức khắc dừng bước chân.
Hắn chậm rãi xoay người, thần sắc thẹn thùng quẫn bách: "...... Cô muốn nói gì?"
Bạch Miểu nghiêm túc nghĩ, cẩn thận sắp xếp ngôn ngữ: "Ta không nghĩ tới, ngươi sẽ có......" Nàng hơi dừng, "Suy nghĩ này."
Nguyễn Thành Thù hận không thể che mặt: "Ta cũng không nghĩ tới."
"Cái kia, kỳ thật ta còn rất vui." Bạch Miểu vén tóc mai ra sau tai, "Nhưng, rất xin lỗi...... Ta không thể đáp lại ngươi."
Nguyễn Thành Thù nhìn chằm chằm nàng: "Vì sao?"
"Bởi vì," Bạch Miểu suy tư vài giây, gian nan nói nửa câu sau, "...... Lòng ta có người."
Đây chỉ là lý do nàng tùy tiện bịa ra vì không để Nguyễn Thành Thù thương tâm mà thôi.
Nguyên nhân chân chính là nàng căn bản không thích Nguyễn Thành Thù.
Cũng không phải không thích, làm bằng hữu vẫn rất tốt, chỉ là đối với hắn không có tình yêu nam nữ.
Không phải không thích ngươi, chỉ là đúng lúc thích người khác trước.
Nghe như vậy, tựa hồ càng dễ khiến người ta tiếp thu.
Không biết có phải ảo giác của nàng không, nàng cảm thấy không khí xung quanh lại chấn động một chút.
Chẳng lẽ Tàng Thư Lâu có u linh?
"...... Ta hiểu rồi." Nguyễn Thành Thù thần sắc mất mát, miễn cưỡng ngẩng đầu, cười khổ một tiếng, "Như vậy cũng tốt, như vậy sẽ không gây trở ngại ta tu luyện."
Bạch Miểu: "...... Ngươi rất có giác ngộ."
Nguyễn Thành Thù hiển nhiên đã không chờ được nữa: "Vậy ta đi trước, đám Tông Nguyên còn đang đợi ta......"
Bạch Miểu thông cảm nói: "Đi đi, ta chờ lát nữa mới đi."
"...... Được."
Nguyễn Thành Thù thất hồn lạc phách rời đi, rất nhanh, tầng lầu lại khôi phục yên tĩnh.
Bạch Miểu nghiêng người tựa vào kệ sách, lại kiên nhẫn đợi trong chốc lát, thẳng đến khi tiếng bước chân phía dưới hoàn toàn biến mất, nàng mới từ từ đứng thẳng lên.
"Ta cũng đi thôi."
Nàng nhỏ giọng nói thầm, nhấc chân đi về phía trước.
Trên sàn gạch có một mẩu nến gẫy, Bạch Miểu vốn nên dễ phát hiện như trở bàn tay, nhưng nàng lúc này thất thần, đúng lúc dẫm lên.
Ngay sau đó, lòng bàn chân nàng bị trượt, thân thể không chịu khống chế ngã về phía sau.
Có người duỗi tay đỡ được nàng.
Nàng ngửi thấy hơi thở thanh u lạnh lẽo, nhè nhẹ từng đợt từng đợt bao phủ nàng, giống sương mù ẩm ướt, khiến nàng đầu váng mắt hoa.
Bạch Miểu giật mình: "...... Sư tôn?"
"Là sư tổ." Giọng người nọ thấp, ôm lấy eo nàng, chậm rãi nâng nàng dậy.
Bạch Miểu ngơ ngẩn nhìn hắn, đại não trong nháy mắt trống rỗng.
"Sư...... Sư tổ, sao ngài lại ở đây?"
Thanh niên đứng trước mặt nàng, đúng là Thẩm Nguy Tuyết trước đó sớm đã rời đi.
Ánh mắt hắn u tĩnh nhu hòa, sợi tóc đen nhánh, ánh nến chiếu vào mắt hắn, giống sóng hồ đong đưa dưới ánh trăng.
"Ta nhìn thấy hai con vào." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói, "Thuận tiện tới đây xem."
Đây nào phải thuận tiện, sao một chút động tĩnh cũng không có......
Bạch Miểu mê mang nói: "Vậy sao con không phát hiện ra ngài?"
"Ta ẩn hơi thở." Thẩm Nguy Tuyết giải thích.
Bạch Miểu nhớ tới vừa rồi phát sinh hai lần không khí dao động, nháy mắt phản ứng lại.
Hoá ra đó không phải ảo giác của nàng, là thật sự có người.
Hơn nữa còn là sư tổ nàng.
Từ từ, nói cách khác, đối thoại vừa rồi của bọn họ, hắn đều nghe thấy hết?
Bạch Miểu không hiểu sao bắt đầu khẩn trương.
"Ngài, ngài vào khi nào?"
Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng: "Cùng hai người."
Bạch Miểu: "......"
Nàng cẩn thận thử: "Vậy ngài...... Đều nghe thấy?"
"Ừm." Thẩm Nguy Tuyết khẽ lên tiếng.
Xong rồi xong rồi, cư nhiên nghe hết, cứu mạng, sao nàng có thể xui xẻo như vậy, mỗi lần xấu hổ đều đụng phải hắn!
Hơn nữa lúc trước hắn đã nói, đừng suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện này, phải đặt nhiều tâm tư vào chuyện tu hành.
Kết quả lúc này mới qua bao lâu, lại đụng phải hắn!
Bạch Miểu khóc không ra nước mắt: "Con, con đã cự tuyệt hắn......"
"Ừm." Thẩm Nguy Tuyết không nói thêm gì, thanh âm thấp thấp, tựa hồ có chút thất thần, "Ta nghe thấy rồi."
Tay hắn còn đặt trên eo nàng, nhiệt độ cơ thể thiếu nữ cách lớp đạo bào truyền lại, ấm áp mà hơi nóng.
Hắn nhớ tới xúc cảm đêm đó.
Nhỏ nhắn mềm mại.
Bạch Miểu còn đang trông mong nhìn hắn: "Vậy......"
"Ta không có ý trách con." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, giống vuốt ve một con thú đang sợ, "Đừng sợ."
Bạch Miểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời đất chứng giám, có lẽ lúc trước nàng đúng là có tiểu tâm tư, nhưng hiện tại nàng đã đoan chính.
Nàng tuyệt đối không phải người biết sai không sửa.
"Miểu Miểu." Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên gọi tên nàng.
Bạch Miểu theo bản năng ngước mắt: "Dạ?"
Tay hắn còn đang lưu luyến vòng eo nàng, thanh âm nhẹ mà nhu hòa, rõ ràng là đang vang lên trên đỉnh đầu nàng, rồi lại phảng phất gần ở bên tai.
"Người trong lòng con......" Hắn hỏi, "Là ai?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...