Xuyên Sách Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Bạch Miểu đầu óc hồ hồ, không rõ là bị đâm, hay là bị hương thơm mê hoặc.

Nàng ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt trong trẻo của Thẩm Nguy Tuyết.

"Có ổn không? Có đâm đau chỗ nào không?"

Bạch Miểu lập tức lắc đầu: "Không có không có, đầu con rất cứng!"

Về phía hắn, bị đâm chính là xương quai xanh. Nàng thấy xương quai xanh của sư tôn xinh đẹp như băng khắc, đụng một chút như vậy, có thể vỡ hay không?

Bạch Miểu trong lòng khẩn trương, vội vàng cúi đầu xem xương quai xanh hắn.

Nhưng Thẩm Nguy Tuyết lại nâng tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào trán nàng.

Ôn lương, mềm nhẹ, giống khi chạm vào ngọc.

Bạch Miểu giật mình, theo bản năng lui về phía sau.

Động tác của nàng bất ngờ, eo đột nhiên đập vào bàn, phát ra một tiếng vang.

Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày: "Lại đụng vào?"

Bạch Miểu vội vàng nói: "Không sao...... Không sao ạ."

Nàng nói năng lộn xộn, lông mi nhíu lại, tim trong lồng ngực đập nhanh hơn.

So với va chạm nhỏ này, nàng vẫn lo lắng mình quẫn bách có bị hắn phát hiện hay không.

"...... Đừng nhúc nhích." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói.

Đầu ngón tay hắn vẫn dừng lại trên trán nàng, nơi đó vừa mới va chạm với xương quai xanh của hắn, đảo mắt liền đỏ một mảng lớn.

Hắn hơi rũ mắt, cẩn thận đỡ nàng: "Hình như có chút sưng."

Bạch Miểu nhỏ giọng nói: "Rất nhanh sẽ xẹp xuống......"

Thẩm Nguy Tuyết không nói gì.

Tầm mắt hắn buông xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên trán sưng đỏ của nàng, chậm rãi xoa ấn.

Một luồng sáng nhàn nhạt từ đầu ngón tay hắn chảy ra, dần dần chui vào da Bạch Miểu.

Lưng Bạch Miểu đối diện cửa sổ.

Ánh trăng chiếu lên trên bàn, gió đêm xuyên qua cửa sổ thổi vào, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.

Lưng nàng lạnh lẽo, cái trán lại càng ngày càng nóng.

"...... Được rồi ạ!" Bạch Miểu đột nhiên lên tiếng, ngữ khí không hiểu sao cấp bách, giống như đang bị ai đuổi theo, "Cảm giác đã khá hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn sư tôn!"

Thẩm Nguy Tuyết làm như không tin: "Thật?"

"Thật ạ!" Bạch Miểu lập tức giơ tay, xoa lung tung trên trán mình, "Người xem, một chút cảm giác cũng không có!"

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới buông tay.

Bạch Miểu cũng thầm xả hơi trong lòng.

Nàng nhất định là đầu óc có bệnh...... Rõ ràng sư tôn chỉ coi nàng như đứa trẻ, nàng rốt cuộc đang khẩn trương cái gì.

"Cái kia, sư tôn......" Nàng hít sâu hai cái, nhanh chóng làm đại não mình khôi phục tỉnh táo, "Người trước tiên trở lại đi thôi, tự con đã chọn xong, thật sự không cần phiền người."

Thẩm Nguy Tuyết an tĩnh nhìn nàng, trong mắt ánh quang lập loè.

"Con chọn bức nào, cho ta xem."

Bạch Miểu có thể rõ ràng cảm giác được cảm xúc của hắn đã xảy ra biến hóa.

Nếu nói vừa rồi còn loáng thoáng có chút khẩn trương, thì hiện tại chính là hoàn toàn thong dong.

Nàng đột nhiên có dự cảm không tốt.

Bạch Miểu lập tức xoay người, tìm trong đống tranh chữ thật dày.

Thẩm Nguy Tuyết đứng phía sau nàng, khóe môi hơi cong, đáy mắt nổi lên ý cười như có như không.

Tốc độ Bạch Miểu lật giấy càng lúc càng nhanh.

Không có, không có, vẫn là không có......

Bức tranh kia đâu? Nàng vừa rồi rõ ràng đã tìm thấy mà?!

Chẳng lẽ bức tranh đã bị sư tôn giấu rồi?

Bạch Miểu cảm thấy không thể tin được.

Chỉ vài giây như vậy, hơn nữa nàng cũng ở chỗ này, hắn động tay chân khi nào......

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng hỏi: "Tìm được chưa?"

Bạch Miểu: "......"

Nàng tiếp tục lật giấy, không cam lòng đáp: "Vẫn chưa ạ......"


"...... Miểu Miểu." Người phía sau phát ra tiếng than nhẹ.

Bạch Miểu động tác dừng lại, không tình nguyện thu tay.

Người phía sau nắm lấy bả vai nàng, xoay nàng lại, đối mặt với hắn.

Bạch Miểu cảm thấy hắn lại định bắt đầu thẩm vấn.

Quả nhiên, Thẩm Nguy Tuyết hơi nghiêng đầu, ôn hòa mà bất đắc dĩ nói: "Con muốn tìm căn bản không phải chữ, mà là bức vẽ kia, đúng không?"

Bạch Miểu không hé răng.

Lời này nói đúng cũng không đúng. Nàng vốn là muốn tìm chữ, chẳng qua nghĩ đến bức tranh kia, tâm tư liền nổi lên mà thôi.

Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng không phủ nhận, trong lòng càng thêm hiểu rõ.

"Luyện chữ cũng là gạt ta." Hắn ngữ khí nhẹ mà khẳng định.

Bạch Miểu không thể phản bác.

Câu này là thật.

"Chính là vì bức tranh kia?"

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng chăm chú, trong giọng nói bình thản lộ ra một tia mê hoặc.

Hắn không nghĩ ra.

Thứ kia chỉ là hắn tùy tay vẽ ra, nàng vì sao để ý như vậy?

Thứ nàng có thể để ý rất nhiều, điểm tâm, suối nước nóng, kiếm quyết......

Nhưng nàng cố tình muốn để ý đến thứ hắn không muốn để nàng biết nhất.

Không biết đồ đệ những người khác có tràn đầy lòng hiếu kỳ giống nàng không.

Bạch Miểu thật cẩn thận nhìn lén biểu tình Thẩm Nguy Tuyết.

Hình như cũng không tức giận...... Chỉ là có chút hoang mang.

Khả năng còn có chút buồn rầu.

Trong nháy mắt như vậy, Bạch Miểu cảm thấy mình giống một đứa trẻ nghịch ngợm, mà Thẩm Nguy Tuyết chính là cha mẹ đáng thương, bó tay không biện pháp.

...... Không được, không thể để sư tôn lâm vào hoàn cảnh đáng buồn này!

Bạch Miểu lập tức quyết định thẳng thắn.

"Kỳ thật con không phải vì bức tranh đó, tìm tranh chỉ là nhân tiện......" Nàng chột dạ mở miệng, "Kỳ thật là bởi vì một miếng ngọc bội."

"Ngọc bội?" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng chớp mắt, mê hoặc trong mắt càng sâu.

Bạch Miểu giống đứa trẻ ngoan ngoãn nhận sai, kéo hắn ngồi xuống bàn, lại rót ly trà đặt trước mặt hắn, sau đó mới thành thật nói tình hình thực tế ra.

"Hôm nay lúc con về đệ tử uyển, không cẩn thận đụng phải bạn cùng phòng mới của Chân Chân, còn làm vỡ ngọc bội của người ta. Nàng ta nhận ra con là đồ đệ người, bảo con lấy tranh chữ của người bồi thường, nếu không phải tìm một miếng ngọc bội giống như đúc trả cho nàng ta......"

Thẩm Nguy Tuyết hơi trầm ngâm: "Ngọc bội của con bé như thế nào?"

Bạch Miểu: "Chính là ngọc bội ạ, nhưng nàng ta nói miếng này, khắp thiên hạ cũng không tìm ra miếng thứ hai."

"Như vậy à......" Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ, "Ta trực tiếp viết một bức tranh chữ cho con bé đi."

Biết ngay hắn sẽ không chút do dự mà đáp ứng.

Trong lòng Bạch Miểu có chút xấu hổ, nhưng nàng cũng không biết mình đang xấu hổ cái gì.

"Không cần phiền toái như vậy ạ," nàng nói, "Trực tiếp chọn một bức trong những bức người từng viết là được mà ạ?"

"Không tốt." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta viết một bức."

Bạch Miểu âm thầm mếu máo.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn ra hình như nàng không vui: "Làm sao vậy?"

"Người cũng chưa từng vì con mà viết chữ, còn viết riêng cho nàng ta......"

Lời còn chưa dứt, Bạch Miểu đột nhiên im bặt.

Sao cảm thấy lời vừa rồi nghe không thích hợp, còn có chút chua?

Nàng không sao đấy chứ?

Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết di động, nghiêm túc nhìn nàng.

"Ta là vì con."

Huống hồ, hắn sớm đã vì nàng mà vẽ một bức.

Chỉ là không thể để nàng biết được mà thôi.

"Con biết......"


Bạch Miểu vừa thấy ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết, liền cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình có chút thái quá.

Sư tôn nói đúng, hắn làm như vậy cũng là vì nàng.

Nếu không phải nàng đụng trúng Minh Song Dao, thọc vào cái sọt này, sao hắn lại viết chữ cho một người xa lạ.

Bạch Miểu tự giác hổ thẹn, để tay xuống bàn, yên lặng vặn ngón tay.

"Vậy người viết ít chút...... có ý là được."

Thẩm Nguy Tuyết cười khẽ: "Được."

Hắn trải giấy đề bút, Bạch Miểu thấy nghiên mực không có mực, lập tức đứng dậy giúp hắn mài.

Nàng mài tương đối nghiêm túc, mười ngón tay nhỏ dài, xanh nhạt tinh tế, cùng mực đen nhánh làm nổi bật lẫn nhau, phảng phất tản ra ánh sáng oánh nhuận.

Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng nhìn, đột nhiên mở miệng.

"Con thật sự không muốn luyện chữ sao?"

"A?" Bạch Miểu sửng sốt, "Luyện chữ gì đó thì thôi bỏ đi ạ, con vẫn muốn luyện kiếm, thiền, tăng tu vi......"

Kỳ thật là nàng lười luyện. Luyện chữ khô khan như vậy, nàng không làm được.

"...... Cũng đúng."

Thẩm Nguy Tuyết thu tầm mắt, không nói thêm nữa.

Bạch Miểu mài mực xong, ngồi trở lại vị trí, hứng thú bừng bừng hỏi: "Sư tôn, người tính viết cái gì?"

Thẩm Nguy Tuyết giơ bút, không nhanh không chậm nói: "Con muốn ta viết cái gì?"

Nàng muốn?

Bạch Miểu lập tức động não.

"Vậy viết...... viết Dữ nhân vi thiện*."

* Dữ nhân vi thiện: nhiệt tình giúp đỡ mọi người

Thẩm Nguy Tuyết vén tay áo, bắt đầu hạ bút.

Bạch Miểu: "......?"

Nàng kinh ngạc mở to mắt.

Cứ viết như vậy? Không phải nên để nàng nghĩ kĩ trước sao?

Bốn chữ chỉ chớp mắt liền viết xong.

Thẩm Nguy Tuyết nâng mi, bình tĩnh hỏi: "Còn không?"

Còn không?

Bạch Miểu lập tức lại nghĩ ra một câu: "Nhất bút câu tiêu*!"

* Nhất bút câu tiêu: phủ nhận tất cả

Thẩm Nguy Tuyết rất nhanh lại viết xong.

Bạch Miểu tiếp tục nói: "Hạ tư thái* xuống!"

* Tư thái là 身段

Thẩm Nguy Tuyết: "...... Hả?"

Bạch Miểu một bên khoa tay múa chân một bên nói: "Chính là thân của thân thể, đoạn của ngắn......"

* Thân là 身, đoạn là 段, ý chỉ lùn

Thẩm Nguy Tuyết không xác định hỏi: "Cái này cũng muốn viết?"

Bạch Miểu dũng cảm nói: "Viết ạ!"

Thẩm Nguy Tuyết áp xuống ý cười bên môi, không nhanh không chậm viết xuống bốn chữ này.

Sau khi viết xong, hắn để lại bút lên giá, nói với Bạch Miểu: "Như vậy hẳn là đủ rồi chứ?"

"Khẳng định đủ rồi ạ." Bạch Miểu giơ ba tờ giấy lên, nghiêm túc nhìn, "Ba bức đấy, nàng ta kiếm lớn rồi."

Thẩm Nguy Tuyết khẽ cười: "Nói với con bé, không thể tặng cho người khác, càng không thể cầm đi bán."

"Vâng ạ." Bạch Miểu ngoan ngoãn gật đầu, cuộn ba bức tranh cất vào túi giới tử.

Thẩm Nguy Tuyết tiếp tục dặn dò: "Nếu con bé vẫn không chịu bỏ qua, liền tới nói với ta."

"Không cần phải tự mình giải quyết."


Bạch Miểu trong lòng ấm áp, thanh âm cũng thấp hơn.

"Con biết rồi ạ."

Nàng đứng dậy, ngữ khí phá lệ thuận theo: "Sư tôn, con đi ngủ nhé?"

"Đi đi." Thẩm Nguy Tuyết dịu dàng nói.

Bạch Miểu xoay người lên lầu, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, thang gỗ bị nàng dẫm phát ra tiếng vang.

Nghe ra rất là vui sướng.

Thẩm Nguy Tuyết an tĩnh nhìn bóng dáng nàng.

Thẳng đến khi nàng vào gác mái, đóng cửa lại, hắn mới thu hồi tầm mắt.

Hắn đứng dậy, đi ra trúc lâu.

Bóng đêm bên ngoài tịch mịch, ánh trăng trong vắt. Thanh Loan đang lượn trong không trung, nhìn thấy hắn ra, lập tức vẫy cánh phi đến trước mặt hắn.

Thẩm Nguy Tuyết duỗi tay, nhẹ giọng nói: "Tranh đâu?"

Ánh mắt Thanh Loan trốn tránh, tựa hồ không muốn nói cho hắn.

Thẩm Nguy Tuyết: "Thanh Loan?"

Thanh Loan rụt cổ lại, thay đổi phương hướng, dẫn đường phía trước.

Thẩm Nguy Tuyết đi phía sau nó, đi theo nó vào tầng tầng lớp lớp tàng cây tử đằng.

Thanh Loan bay đến trước thạch án, dùng mõm chỉ chỉ.

Hoá ra nó đem bức tranh tới chỗ này, còn dùng mấy viên đá nhỏ đè lại, để tránh bức tranh bị gió thổi đi.

Thẩm Nguy Tuyết cầm bức tranh, cẩn thận đánh giá, sau đó để vào tay áo rộng như mây trôi.

"Lần này giấu rất tốt." Hắn thấp giọng lẩm bẩm.

Thanh Loan sợ hãi rụt rè nhìn hắn, không dám lên tiếng.

*

Ngày hôm sau, Bạch Miểu truyền âm cho Đường Chân Chân.

"Minh Song Dao ở đó không?"

Đường Chân Chân: "Ở đây, tỷ tìm nàng ta à?"

Bạch Miểu lập tức nói: "Bảo nàng ta đừng đi đâu cả, chờ ta."

Đường Chân Chân: "???"

Mười lăm phút sau, Bạch Miểu ngự kiếm trở lại đệ tử uyển.

Đường Chân Chân đang ngồi ở trong viện chờ nàng, vừa thấy nàng đáp xuống đất, lập tức đến đón.

"Minh Song Dao đâu?" Bạch Miểu hỏi.

"Ở trong phòng, vừa nghe thấy tỷ bảo nàng ta chờ, liền trốn ở bên trong không chịu ra." Đường Chân Chân kinh nghi nói, "Bạch Miểu, không phải tỷ muốn đánh nàng ta chứ?"

Bạch Miểu: "?"

Nàng không hiểu: "Ta đánh nàng ta làm gì?"

Đường Chân Chân vò đầu: "Không phải tỷ vừa hung tợn bảo nàng ta chờ sao......"

"Đúng vậy." Bạch Miểu đương nhiên mà nói, "Ta muốn đưa tranh chữ sư tôn viết cho nàng ta, đương nhiên muốn nàng ta chờ."

Nếu Minh Song Dao ra ngoài, vậy chẳng phải nàng đi một chuyến tay không?

Đường Chân Chân nghe vậy, tức khắc trừng lớn mắt: "Kiếm Tôn thật sự viết chữ cho nàng ta?"

"Ừm." Bạch Miểu gật đầu, đi về phía phòng, "Ba bức đó, tùy nàng ta chọn."

Đường Chân Chân hâm mộ đến nước miếng sắp chảy ra: "Còn ba bức? Kiếm Tôn cũng quá hào phóng đi?!"

Hai người đồng loạt vào nhà, Minh Song Dao ngồi ở trong phòng vừa nghe thấy tiếng Bạch Miểu, lập tức từ trên ghế đứng lên giống lò xo, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn nàng.

Bạch Miểu: "...... Cô đây là biểu tình gì?"

Minh Song Dao: "Không phải cô tới giáo huấn ta chứ?"

Bạch Miểu: "......"

Nàng dừng một chút, bình tĩnh nói: "Đệ tử uyển cấm đánh nhau ẩu đả."

"Vậy là tốt rồi." Minh Song Dao may mắn vỗ vỗ ngực.

Bạch Miểu đang định đi thẳng vào vấn đề nói lý do mình đến, Minh Song Dao đột nhiên vươn tay, lòng bàn tay mở ra, lộ ra miếng ngọc bội bị vỡ.

Bạch Miểu tập trung nhìn vào.

Ngọc bội đã được khôi phục như cũ, thoạt nhìn hoàn hảo không có khuyết điểm, hoàn toàn không có dấu vết vỡ.

Bạch Miểu kinh ngạc nói: "...... Sửa rồi?"

Minh Song Dao liên tục gật đầu: "Sư tôn đã giúp ta sửa...... Cô không cần bồi thường."

Bạch Miểu kinh ngạc.

Rõ ràng ngày hôm qua còn hùng hổ doạ người, sao thái độ hôm nay liền thay đổi?

Minh Song Dao đối diện với tầm mắt khó hiểu của nàng, thu hồi ngọc bội, lòng còn sợ hãi nói: "Ngày hôm qua ta và sư muội nói về chuyện này, vừa hay bị sư tôn nghe thấy, ngài ấy liền mắng ta một trận......"

Thì ra là thế.


Bạch Miểu cảm giác mình có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó.

Đường Chân Chân đứng phía sau che miệng cười trộm, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.

"Sư tôn còn bảo ta xin lỗi cô......" Minh Song Dao vuốt tóc đuôi ngựa của mình, lo sợ bất an hỏi, "Cô cần ta xin lỗi không?"

Bạch Miểu rất muốn nói "Cần".

Nhưng trên thực tế, Minh Song Dao đích xác không cần phải xin lỗi nàng.

Nàng từ túi giới tử lấy ra ba bức tranh chữ, nghĩ nghĩ, cẩn thận mở miệng: "Xin lỗi thì không cần...... Vậy tranh chữ này, cô còn muốn không?"

"Kiếm Tôn thật sự viết chữ cho ta?"

Minh Song Dao vừa nghe, mặt nháy mắt biến sắc, kinh hỉ ném ngọc bội đã sửa ra sau đầu.

Bạch Miểu: "......"

Nàng có chút xấu hổ: "Cô trước tiên xem kỹ hẵng nói."

Nàng mở ba bức tranh chữ ra, Minh Song Dao và Đường Chân Chân lập tức nhìn.

"Dữ nhân vi thiện"

"Nhất bút câu tiêu"

"Hạ tư thái xuống"

Ba nét chữ đều đặn, nước chảy mây trôi, khí khái tú dật, khiến người xem qua khó quên.

Minh Song Dao khen không dứt miệng: "Không hổ là Kiếm Tôn, chữ viết cũng quá đẹp, từng nét bút đều là trân bảo!"

Nàng ta dường như hoàn toàn không để bụng ý nghĩa mấy câu này ghép lại với nhau là gì.

Bạch Miểu: "...... Vậy cô muốn không?"

"Muốn! Ta đương nhiên muốn!" Minh Song Dao nghe vậy, vội ôm ba bức tranh vào trong lòng, "Ba bức này đều là cho ta?"

Bạch Miểu không quan tâm.

Dù sao vốn dĩ là viết cho nàng ta......

Nàng chết lặng nói: "Cô cầm hết cũng được, nhưng sư tôn bảo ta chuyển lời cho cô, không thể tặng tranh cho người khác, càng không thể cầm đi bán, cô có làm được không?"

"Đương nhiên, đây chính là tranh của Kiếm Tôn, đồ ngốc mới cầm đi bán!"

Minh Song Dao hưng phấn gần như bay lên, nếu phía sau nàng ta có đuôi, Bạch Miểu tin hiện tại nàng ta nhất định có thể vẫy đuôi thành cái mái chèo.

Đường Chân Chân ở một bên không phục: "Dựa vào đâu một mình cô lấy ba bức?" Nàng quay đầu nhìn về phía Bạch Miểu, nói: "Bạch Miểu, đừng cho nàng ta, muội cũng muốn!"

Bạch Miểu: "......"

Sao còn tranh nhau?

Nàng xoa xoa giữa mày, vô lực nói: "Vậy muội tùy tiện chọn một bức đi."

"Cảm ơn tỷ, đại Miểu bảo bối của muội!"

Đường Chân Chân hoan hô một tiếng, tay nhanh mắt lẹ đoạt một bức từ trong lòng Minh Song Dao.

Minh Song Dao: "Cô làm gì thế!"

Đường Chân Chân mở ra thì thầm: "Hạ tư thái xuống...... Câu này hay!"

Bạch Miểu: "...... Hay ở đâu?"

"Rất hay, có thể cho cha mẹ muội treo ở trong nhà." Đường Chân Chân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Như vậy mỗi ngày bọn họ nhìn thấy bức tranh chữ này, là có thể thời thời khắc khắc tỉnh táo bản thân."

Minh Song Dao nghe xong, tức khắc vỗ tay hô: "Sao ta không nghĩ ra?!"

Bạch Miểu: "......"

Xem ra hai người này có thể làm bạn cùng phòng, không phải không có nguyên nhân.

Nhìn Minh Song Dao cảm thấy mỹ mãn, nàng lại một lần nữa ý thức được, Thẩm Nguy Tuyết đến tột cùng giúp nàng bao nhiêu.

Tuy rằng là nam chính nguyên văn, biểu hiện trước mắt của hắn đều khiến người ta khó chịu. Nhưng là sư tôn nàng, hắn thật sự làm rất tốt.

Bạch Miểu không khỏi lẩm bẩm tự nói: "Ta có thể làm gì cho người chứ......"

Đường Chân Chân: "Tỷ nói gì?"

"Ta nói," Bạch Miểu thở dài, "Sư tôn giúp ta rất nhiều, ta cũng muốn làm chút gì đó cho sư tôn."

Đường Chân Chân nghe xong, cũng nghiêm túc suy nghĩ.

"Làm đồ ăn ngon cho ngài ấy?"

Bạch Miểu lắc đầu.

Đây không phải múa rìu qua mắt thợ trước mặt sư tôn, tự rước lấy nhục sao?

Minh Song Dao đề nghị: "Tặng rất nhiều vàng cho ngài ấy?"

Bạch Miểu tiếp tục lắc đầu.

Đưa cho nàng còn được, sư tôn sẽ không thích thứ thô tục như vàng.

"Ai, đáng tiếc." Đường Chân Chân tiếc nuối thở dài, "Nếu ở trong thoại bản, ta liền biết tặng gì là tốt nhất."

Bạch Miểu hiếu kỳ nói: "Tặng cái gì?"

Đường Chân Chân vẫy tay với nàng, lộ ra nụ cười vi diệu lại lộ liễu.

"Đương nhiên là trói nữ tử Kiếm Tôn thích lại, đánh ngất thắt nơ con bướm, đưa đến trước mặt ngài ấy."

Bạch Miểu: "......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận