Xuyên Sách Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Thượng Thanh Phong, chủ điện.

Hội nghị của các phong chủ.

"Thế nào?" Chưởng môn Chúc Ẩn chân nhân khoanh tay đứng, trầm giọng hỏi.

Kinh Trúc phong chủ báo cáo đúng sự thật: "Sơn Quỳnh Cung và Thanh Yếu Cốc đều rất tích cực, cũng nói sẽ phái người cùng điều tra, Huyền Xu Môn công bố gần đây có chuyện quan trọng xử lý, đối với chuyện trừ ma đành bất lực."

Thương Viễn phong chủ xụ mặt hừ lạnh: "Huyền Xu Môn luôn luôn thế."

Thúy Vi phong chủ hút cái tẩu một hơi, không nhanh không chậm nói: "Mấy năm nay bọn họ cũng xuống dốc, cho dù thật sự muốn làm gì, chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực đi?"

Ba người khác trầm mặc không nói.

Tuy Huyền Xu Môn đứng đầu trong tứ đại tiên môn, nhưng nhân tài điêu tàn, sớm đã không thể đánh đồng với ba môn phái còn lại.

Trong lòng các thế gia đại tu chân cũng biết rõ, mỗi năm chọn ra con cháu thông tuệ vừa độ tuổi, đều ưu tiên gửi đến ba môn phái còn lại.

"Thôi, mặc kệ bọn họ." Chưởng môn phất tay áo, "Chuyện này, chúng ta là người dẫn đầu, lý nên an bài một người chủ trì đại cục."

"Ý của các ngươi như thế nào, chọn người nào thích hợp?"

Ba vị phong chủ nhìn nhau.

Bọn họ đều có chuyện quan trọng quấn thân, tất nhiên không thể để chuyện này phân tâm.

Huống chi, đây cũng là một cơ hội tốt tạo danh vọng, nếu có thể, bọn họ vẫn là hy vọng để đệ tử trẻ tuổi xuất đầu.

"Kỳ thật......" Kinh Trúc phong chủ chậm rãi mở miệng, "Chuyện này, giao cho Thanh Hoài tới làm là tốt nhất."

Thương Viễn phong chủ cũng gật đầu tán đồng: "Tính tình Thanh Hoài ổn trọng, lại là đương kim đệ nhất Phản Hư Cảnh, giao việc này cho nó, người khác cũng sẽ không dị nghị."

Thúy Vi phong chủ giơ cái tẩu, hít sâu: "Đáng tiếc...... Nó còn đang bế quan."

Thương Viễn phong chủ nhíu mày: "Nó bế quan bao lâu rồi?"

Chưởng môn bấm tay tính toán: "Hơn hai tháng rồi."

Kinh Trúc phong chủ trầm ngâm nói: "Thanh Hoài ngộ tính rất tốt, tốc độ đột phá luôn nhanh hơn người khác, bế quan hai tháng, cũng sắp ra rồi phải không?"

Chưởng môn vuốt râu gật đầu: "Ừm...... Hẳn là sắp rồi."

*

Bạch Miểu vẫn luôn chờ tới buổi tối.

Sau cơm chiều, nàng trước hết dọn chén đũa, giúp Thẩm Nguy Tuyết cho Thanh Loan và cá bên ngoài ăn, còn chạy lên chạy xuống, tưới cho hoa cỏ ở trúc lâu, cần mẫn đến Thanh Loan cũng nhìn ra khác thường.

"Pi?"

Thanh Loan đứng bên cạnh Thẩm Nguy Tuyết, nghiêng đầu, kỳ quái nhìn Bạch Miểu đang bận rộn.

Thẩm Nguy Tuyết sờ lông nó, ôn nhu nói: "Đi ra ngoài chơi đi."

"Pi!"

Thanh Loan lên tiếng, vẫy cánh, vui vẻ bay ra ngoài.


Thanh Loan ồn ào đã không còn ở trúc lâu, nháy mắt thanh tịnh không ít.

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ gọi thiếu nữ đang bận rộn: "Miểu Miểu."

Bạch Miểu dừng lại, chậm rãi xoay người.

"Sư tôn?" Vẻ mặt thuần khiết vô tội.

Thẩm Nguy Tuyết mỉm cười với nàng: "Lại đây nghỉ ngơi một chút."

Bạch Miểu nghe lời đi qua.

Thẩm Nguy Tuyết ngồi bên song cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào, chiếu sáng hoa quỳnh trên bàn, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, có vẻ đẹp hư ảo.

Bạch Miểu ngồi xuống án, lưng thẳng, nghiêm túc nâng mặt.

"Sư tôn."

Thái độ đoan chính gần như trịnh trọng.

Thẩm Nguy Tuyết tinh tế nhìn nàng: "Hôm nay sao vậy?"

Bạch Miểu làm bộ không hiểu: "Cái gì làm sao ạ?"

Thẩm Nguy Tuyết khẽ dời tầm mắt, ánh mắt rơi xuống hoa quỳnh vừa được tưới nước: "Con không cần làm mấy việc vặt này."

Bạch Miểu đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác, há mồm định nói.

"Ồ, người nói cái này ạ. Con không có ý khác, chỉ là thấy người quá vất vả, cho nên muốn giúp người chia sẻ một chút."

Thẩm Nguy Tuyết cong mắt mỉm cười: "Con có lòng là được, không cần thật sự thay ta chia sẻ."

"Như vậy sao được?" Bạch Miểu lời lẽ chính đáng, "Người tận tâm tận lực chiếu cố con như vậy, nếu con không giúp người chia sẻ một chút, vậy không phải thành sói mắt trắng sao?"

Thẩm Nguy Tuyết buồn cười mà nhìn nàng.

Hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi tâm ý nàng, nhưng nàng đột nhiên biểu hiện rõ ràng như vậy......

Cảm thấy còn có tâm tư khác.

Hắn cảm thấy Miểu Miểu như vậy cũng rất đáng yêu.

"Con có thể không cần chia sẻ nhiều như vậy." Thẩm Nguy Tuyết rót một chén trà, đẩy đến trước mặt nàng, "Mỗi lần chỉ làm một chuyện là được."

Ví dụ như, cho cá ăn, hoặc là, tưới một chậu hoa.

Ở trước mặt hắn, nằm trong phạm vi tầm mắt hắn.

Bạch Miểu ngượng ngùng cười cười: "Làm nhiều hay ít đều giống nhau mà, dù sao con cũng là vì luyện tập......"

Thẩm Nguy Tuyết: "Luyện tập?"

Tới rồi, trọng điểm tới rồi.

Bạch Miểu ổn định biểu tình, tự nhiên nói: "Đúng vậy, không phải con sắp dọn đến động phủ của mình sao. Đến lúc đó khẳng định phải thường xuyên dọn dẹp, làm mấy chuyện linh tinh, cho nên con liền nghĩ hiện tại luyện tập một chút......"

Nàng càng nói càng thuận, Thẩm Nguy Tuyết lại không nói nữa.


Hắn chống cằm, lông mi chậm rãi rũ xuống, một bộ như suy tư gì đó.

"Luyện tập à......"

Bạch Miểu gật gật đầu, như là thuận lý thành chương tiếp nhận đề tài này, lơ đãng nói: "Đúng rồi, sư tôn, động phủ của con xây thế nào rồi ạ?"

Thẩm Nguy Tuyết dừng một chút, ngữ khí có chút mất tự nhiên.

"...... Còn chưa xong."

Bạch Miểu có chút hoài nghi tính chân thật của những lời này.

Đến tột cùng là "Còn chưa xong", hay là "Còn chưa bắt đầu"?

Hai câu này khác nhau rất lớn đó.

"Sư tôn, gần đây có phải người rất bận?" Bạch Miểu nói, "Kỳ thật người không cần nghiêm túc quá, tùy tiện làm một cái là được, con có thể tự mình bố trí đồ bên trong......"

"Xây động phủ...... cần tốn một chút tâm tư." Thẩm Nguy Tuyết nâng mi, thần sắc khôi phục bình tĩnh, "Con không cần suy xét quá nhiều, ta sẽ giúp con an bài."

Nghe ngữ khí này, sao cảm giác còn muốn trì hoãn?

Bạch Miểu nhịn không được hoài nghi có phải hắn cố tình trì hoãn hay không.

"Sư tôn, kỳ thật người không cần tốn tâm tư." Nàng tiếp tục khuyên bảo, "Chỉ cần xây khung động phủ, còn lại con làm là được, con đặc biệt thích làm chuyện này, thật đó."

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: "Nhưng con còn chuyện khác phải làm mà?"

Bạch Miểu: "Dạ?"

Chuyện gì? Sao nàng không biết?

"Không phải con muốn học Cửu Tiêu Túng Vân Quyết sao?" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói nhỏ, "Nếu xây động phủ sẽ làm con phân tâm, trì hoãn một chút cũng không sao."

Bạch Miểu: "......"

Này, sao đề tài lại thành ra vậy?

Nàng vẻ mặt bối rối.

"Con cũng đang học......"

"Đúng không?" Thẩm Nguy Tuyết ôn hòa nhìn nàng, "Vậy đạo kinh học đến đâu rồi?"

Ngữ khí của ông thầy này là chuyện như thế nào! Cảm giác giây tiếp theo liền bắt đầu kiểm tra thành quả học tập của nàng!

Bạch Miểu đột nhiên ý thức được Thẩm Nguy Tuyết là sư tôn nàng, vào giờ khắc này, nàng mới rốt cuộc cảm nhận được khẩn trương và áp bách mà thân phận này mang đến.

Rõ ràng một câu nặng lời hắn cũng chưa nói, nhưng trong giọng nói lại thêm một phần dò xét không thể giải thích được.

Bạch Miểu theo bản năng nuốt nước miếng: "Học...... Một nửa......"

Kỳ thật một nửa cũng chưa học được.

"Ừm......" Thẩm Nguy Tuyết hơi trầm ngâm, "Là một nửa lúc trước sao?"


Bạch Miểu: "......"

Nàng không dám trả lời.

Nàng sợ mình trả lời, Thẩm Nguy Tuyết sẽ cười tủm tỉm nói với nàng "Vậy hiện tại đi học đi".

"Miểu Miểu?"

Thẩm Nguy Tuyết nhìn mắt nàng, ngữ điệu bình thản, âm cuối hơi cao.

Bạch Miểu trong lòng hoảng hốt, lập tức lên tiếng: "Là ba chương đầu ạ!"

Ba chương đầu, tuy không đủ một nửa cuốn sách, nhưng nội dung cũng không ít.

Thẩm Nguy Tuyết giơ ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng gõ bàn.

"Vậy đọc thuộc từ chương thứ nhất đi."

"......"

Bạch Miểu khóc không ra nước mắt.

Nàng biết ngay, nàng biết ngay mà.

Trực giác của nàng quả nhiên rất chuẩn.

Sớm biết tình huống kiểm tra nàng học thuộc sẽ xảy ra, nàng chết cũng sẽ không nói đến động phủ.

Bạch Miểu vừa chết lặng vừa khẩn trương, cả người đều cứng đờ.

Nàng trộm liếc Thẩm Nguy Tuyết, phát hiện đối phương vẻ mặt chờ mong mà nhìn nàng, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Chương thứ nhất, câu đầu tiên, là cái gì nhỉ......

Bạch Miểu đau khổ nghĩ, trầm mặc vài phút, rốt cuộc nghĩ ra câu đầu tiên chương thứ nhất.

"Thái dương tán huy, rũ quang tím xanh*...... Tới nhập hồn ta, chiếu ngũ ảnh ta."

* Mặt trời toả ra sánh sáng, buông xuống ánh sáng tím xanh

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: "Tiếp tục."

Bạch Miểu: "......"

Nàng khó khăn đọc tiếp: "Khước (từ) quỷ thử lòng, khiến tâm ngay thẳng......"

Cứ như vậy đọc hơn bốn mươi mấy câu, Thẩm Nguy Tuyết vẫn không có ý bảo nàng dừng lại.

Bạch Miểu có chút không đọc nổi nữa.

Nàng tương đối am hiểu phương thức học thông hiểu đạo lý, học thuộc, thật sự không phải điểm mạnh của nàng.

Huống chi nàng vẫn luôn lười.

"Thiên quang ló rạng, sáu thai thượng thông...... Sáu thai thượng thông......"

Đọc đến đây, Bạch Miểu rốt cuộc mắc kẹt, "Thượng thông" vài lần, nhưng không đọc tiếp được.

"Tam hồn thủ thần." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nhắc nàng.

"Tam hồn thủ thần...... Tam hồn thủ thần......" Bạch Miểu vắt hết óc, một bên lặp lại câu này, một bên ngước mắt nhìn lén biểu tình Thẩm Nguy Tuyết.

Hắn thần sắc nhu hòa, lông mi nửa rũ, an tĩnh nhìn nàng.

Ánh mắt hắn trong veo mà thân thiết, phảng phất có kiên nhẫn vô hạn.


Nhưng Bạch Miểu đã gục ngã trước vì sự kiên nhẫn này.

"Sư tôn......" Nàng vẻ mặt đưa đám nhận thua, "Con không đọc nổi nữa......"

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì con chưa học đến......" Giọng Bạch Miểu càng ngày càng nhỏ.

Chương thứ nhất nàng còn chưa nhớ.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng.

Thiếu nữ rũ đầu ngồi trước mặt hắn, mặt mày suy sụp, bộ dáng làm sai, nhìn qua đáng thương lại đáng yêu, khiến người ta không đành lòng răn dạy.

Thẩm Nguy Tuyết nháy mắt liền mềm lòng.

Không bằng nói, từ lúc bắt đầu hắn đã không nghĩ tới răn dạy nàng.

Ánh mắt hắn trở nên mềm mại, nhẹ nhàng nâng tay, vẫy vẫy với nàng.

Bạch Miểu không dám qua.

Nàng sợ bị mắng.

"Miểu Miểu." Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng gọi một tiếng.

Lúc này Bạch Miểu mới đứng dậy, không tình nguyện đi đến trước mặt hắn.

"Con......"

Thẩm Nguy Tuyết vươn tay, vừa mới nói một chữ, Bạch Miểu lập tức tay mắt lanh lẹ gắt gao nắm lấy tay hắn.

Thẩm Nguy Tuyết: "......"

Hắn đột nhiên khựng lại.

Bạch Miểu một bên nắm tay hắn, một bên nghiêm túc gật đầu: "Sư tôn, người tiếp tục."

Cũng không thể để hắn có cơ hội duỗi tay, nếu chờ lát nữa càng đọc càng tức giận, không cẩn thận đánh nàng thì làm sao bây giờ?

Thẩm Nguy Tuyết rất khó tiếp tục.

Hắn có thể cảm giác được độ ấm lòng bàn tay nàng, xúc cảm, còn hơi ướt.

Thẩm Nguy Tuyết hậu tri hậu giác: "Con đang khẩn trương?"

Bạch Miểu cạn lời cứng họng.

Có ai bị thầy kiểm tra mà không khẩn trương sao? Huống chi hắn còn giáp mặt đột kích, kiểm tra một một, nàng có thể kiên trì đến bây giờ đã không dễ dàng!

Bạch Miểu cảm thấy phải cho hắn biết điều này.

"Đúng ạ, con rất khẩn trương, khẩn trương đến trong đầu không có gì!" Bạch Miểu nghiêm túc nhìn hắn, ngữ khí cực kỳ khẩn thiết, "Cho nên vừa rồi không phải con không đọc được, chỉ là vì quá khẩn trương, cho nên......"

Thẩm Nguy Tuyết như suy tư gì: "Hiện tại cũng rất khẩn trương?"

"Đương nhiên ạ!" Bạch Miểu gấp không chờ nổi mà muốn chứng minh bản thân, "Không tin người cảm thụ một chút!"

Nàng nắm tay Thẩm Nguy Tuyết, không chút do dự, ấn vào ngực mình.

Thẩm Nguy Tuyết ngây ngẩn cả người.

Mềm mại phập phồng, đập kịch liệt.

Đều ở trong lòng bàn tay hắn.

"Cảm nhận được chưa ạ?" Bạch Miểu nghiêng đầu nhìn hắn, "Tim con đập."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui