Xuyên Sách Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Trong lòng Thẩm Nguy Tuyết khẽ nhúc nhích, theo bản năng nâng mắt.

Nhưng Bạch Miểu lại không nói tiếp.

Nàng đột nhiên cúi đầu, vùi mặt vào lông lưng của mèo trắng, hung hăng hít một hơi, sau đó lại giơ chân trước mèo trắng lên, vừa niết vừa xoa, nhìn chằm chằm gót chân nó rồi kinh hô ——

"Là hồng nhạt! Thật mềm!"

Thẩm Nguy Tuyết: "......"

Này, cũng có chút quá nhiệt tình rồi......

Bạch Miểu cũng không biết trong lòng mèo con suy nghĩ gì. Nàng ôm mèo trắng vào trong ngực chà đạp một hồi, vừa hít vừa sờ, thẳng đến khi chơi mệt, mới lưu luyến thả nó lại trên bàn.

Đuôi mèo trắng rũ xuống, mơ hồ như nhẹ nhàng thở ra.

Bạch Miểu thỏa mãn duỗi người, gom tất cả cá khô thành một ngọn núi nhỏ, rót chén nước để bên cạnh, sau đó nói với nó:

"Ngươi đói bụng thì ăn, khát thì uống, nhàm chán thì chơi parkour*, ta đi ngủ trước, không chơi với ngươi nữa."

* Parkour: Parkour bao gồm các bài tập vượt chướng ngại vật, chạy, leo, đu, nhảy, lăn, chuyển động trên 4 chi, và các bài tập tương tự khác tùy thuộc vào vận động nào được coi là thích hợp nhất cho những tình huống nhất định.

Nàng làm phép tịnh trần quyết cho mình, tiếp theo cởi áo ngoài, xốc chăn, lên giường nằm.

"Ngủ đây," cả người nàng khóa trong chăn, chỉ vươn nửa ngón tay, vẫy vẫy mèo trắng, "Ngủ ngon."

Nàng nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, rất nhanh liền ngủ.

Ngọn đèn dầu mờ ảo, một phòng yên tĩnh.

Thân hình mèo trắng dần dần biến mất, trong nháy mắt, thanh niên khuôn mặt gầy gò xuất hiện ở mép giường.

Hắn hơi cúi người, nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang ngủ mơ, sợi tóc buông xuống, nhẹ nhàng đảo qua cần cổ trắng nõn của nàng.

Đây tựa hồ là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng nàng ngủ.

Thoạt nhìn rất an tĩnh, rất vô tội, rất đáng yêu.

...... Cũng không có phòng bị.

Nếu để những người khác nhìn thấy nàng như này, nhất định sẽ sinh ra suy nghĩ xấu với nàng.

May mắn hắn ở đây.

Thẩm Nguy Tuyết vươn tay, muốn sờ tóc nàng. Lại sợ nàng tỉnh, tay phải dừng vài giây trong không trung, chung quy vẫn thu về.

Bên tai hắn lại lần nữa vang tiếng nàng từng nói ——

"Sư tôn đối tốt với ta...... Ta tự mình biết là đủ rồi."

Hoá ra, nàng vẫn luôn cho rằng hắn đối tốt với nàng sao?

Thẩm Nguy Tuyết cong khóe môi, ánh mắt từ từ nhu hòa.

Hắn lẳng lặng nhìn Bạch Miểu trong chốc lát, nghiêng người chuyển hướng cái bàn trong phòng.

Trên bàn còn cá khô và nước chuẩn bị cho "Mèo con", phân lượng rất nhiều, chồng lên nhau như ngọn núi nhỏ.

Nếu Miểu Miểu ngủ một giấc dậy phát hiện mấy thứ này không bớt đi...... Nhất định sẽ lo lắng.

Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ, nâng tay áo phất bàn.

Một ánh sáng nhạt lập loè, cá khô cùng nước trên bàn trong nháy mắt ít đi một nửa.

Như vậy, hẳn là được rồi?

Hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ ngủ say, khép ngón tay lại, dùng gió tắt ánh nến, sau đó lần nữa hóa thành mèo trắng, an tĩnh nhảy lên ghế ngồi xuống.

Một đêm an bình.

Ngày hôm sau, Bạch Miểu ngủ đến tự nhiên tỉnh.

Nàng vừa mở mắt liền tìm mèo trắng, thẳng đến khi nhìn thấy bóng trắng lù lù bất động trên ghế, mới thả lỏng.

Con mèo này thật sự rất ngoan, ban đêm cư nhiên thành thành thật thật, một tiếng cũng không kêu, cũng không ở trong phòng chơi parkour.

Nàng lại nhìn cái bàn, phát hiện cá khô và nước đặt ở đó đều ít đi gần một nửa.

Cũng ăn rất được.

Hửm? Vậy nó giải quyết đại tiểu tiện như thế nào?

Bạch Miểu trong lòng thất kinh, lập tức rời giường, tỉ mỉ tìm một vòng trong phòng.

Cái gì cũng không có, đừng nói mèo nhỏ đại tiểu tiện, một sợi lông mèo cũng không có.

Cửa sổ dường như không có dấu vết mở ra...... Chẳng lẽ con mèo này tự chạy ra ngoài giải quyết đại tiểu tiện, sau đó lại ngoan ngoãn trở về?

Bạch Miểu nhìn về phía mèo trắng tức khắc tràn ngập sùng kính.

Đây là một con mèo thần biết tự giác sao......

"Quyết định rồi." Bạch Miểu vui vẻ bế mèo trắng, dùng sức cọ cọ, "Ta nhất định phải mang ngươi về, về sau ngươi chính là nhãi con của ta!"

Thẩm Nguy Tuyết vẫn không lên tiếng.

Tuy rằng tai vẫn sẽ không tự giác hồng lên, nhưng so với cứng đờ ngày hôm qua, hôm nay hắn đã dần dần quen hành động này của Bạch Miểu.


Hắn dần dần quen sự tồn tại của nàng, sự thân cận của nàng, sự đụng chạm của nàng.

Hắn nghĩ, đối với một cặp sư đồ có quan hệ hòa hợp mà nói, này hẳn là chuyện tốt.

Bạch Miểu ôm mèo trắng xuống lầu, sau khi dùng xong bữa sáng, tiếp tục đợt điều tra thứ hai.

Lúc trước bọn họ đã điều tra hơn phân nửa người nhà có người mất tích, từ lời khai của người nhà có thể đoán ra, thời gian những người đó mất tích đều là ban đêm, thời điểm mất tích không lưu lại bất kì dấu vết nào, ngày hôm sau người nhà còn mất đi ký ức đêm cùng ngày, giống như mộng du, không có dấu vết để tìm, thật sự khó có thể dùng "do con người làm ra" để giải thích.

Nhóm Nguyễn Thành Thù cũng dùng pháp bảo tra xét qua, những người nhà đó đều là phàm nhân bình thường, không tồn tại khả năng yêu ma ngụy trang hoặc là thứ khác.

"Thật kỳ quái......" Tông Nguyên gãi gãi đầu, vô cùng khó hiểu, "Cho dù là yêu ma làm, cũng nên chừa chút dấu vết chứ?"

"Mất trí nhớ còn không phải là dấu vết sao?" Trong miệng Liễu Thiều ngậm cành liễu vừa chiết, nói chuyện mơ hồ không rõ, "Đừng quên mất trí nhớ không chỉ có bọn họ, người đêm không ngủ cũng mất trí nhớ."

Mọi người thần sắc ngưng trọng.

Mỗi một lần có người mất tích, màn đêm buông xuống bá tánh bên ngoài đều sẽ mất trí nhớ. Những người này có rất nhiều người ở bên ngoài tìm hoan mua vui, có rất nhiều người ở bên ngoài buôn bán, người nào cũng có, điểm chung duy nhất chính là bọn họ đều không ngủ.

Bạch Miểu: "Chẳng lẽ còn có mộng ma......"

Nguyễn Thành Thù: "Mộng ma hẳn là xuống tay khi người đã ngủ mới đúng, vì sao sẽ tìm tới người không ngủ?"

Bạch Miểu nghĩ, quả thực là vậy.

Nàng gật đầu, nghiêm túc nói: "Ngươi nói cũng đúng."

Nguyễn Thành Thù sửng sốt, ngay sau đó có chút co quắp quay mặt đi.

Mèo trắng trong lòng Bạch Miểu yên lặng nhìn hắn, tròng mắt thủy sắc lạnh băng trong sáng như lưu li.

Người này tựa hồ dụng tâm kín đáo với Miểu Miểu.

Hắn không thích người này.

Đoàn người vừa đi vừa phân tích, đảo mắt đi vào nơi ở của người mất tích cuối cùng.

Đây là một tiệm rượu.

Người mất tích chính là một nữ tử trẻ tuổi, tên là Sư Thanh Thanh. Gia cảnh nàng ta bần hàn, từ nhỏ không cha không mẹ, được ông bà chủ tiệm rượu nhận nuôi, đến nay chưa gả, ngày thường sẽ giúp đỡ bọn họ bán rượu, là cô nương cần mẫn đàng hoàng.

Đám người Bạch Miểu vừa đi đến cửa tiệm rượu, liền nghe thấy tiếng tranh chấp kịch liệt truyền ra từ bên trong.

"Sao ngươi lại tới nữa? Thanh Thanh đã không còn, chúng ta không chào đón ngươi, mời ngươi ra ngoài!"

"Bá phụ bá mẫu*, ta thật sự không có ác ý, ta chỉ muốn xem Thanh Thanh có trở về hay không......"

* Bá phụ bá mẫu: Bác trai/ bác gái

"Thanh Thanh không trở về, con bé sẽ không trở về!"

"Nhưng không thấy thi thể nàng, hai người sao có thể kết luận như vậy?"

"Haiz...... không nói rõ với ngươi được, ta cầu xin ngươi mau rời đi đi, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng ta......"

"Nhưng......"

"Cầu xin ngươi, coi như là vì Thanh Thanh."

Thanh âm đột nhiên im bặt, không bao lâu, một người liền đi ra khỏi tiệm rượu.

Nhóm người Bạch Miểu tập trung nhìn vào, phát hiện người này tướng mạo tuấn lãng, khí vũ bất phàm, bên hông đeo một thanh trường kiếm, còn là một kiếm khách.

Kiếm khách lúc này ủ rũ, thất hồn lạc phách, hiển nhiên là tên xui xẻo vừa bị đuổi ra.

Liễu Thiều và Giang Tạ trao đổi ánh mắt, Giang Tạ tiến lên, dò hỏi: "Xin hỏi các hạ biết Sư Thanh Thanh?"

Người nọ nghe vậy, tức khắc cảnh giác nâng mắt: "Các ngươi là ai?"

"Chúng ta là đệ tử Phù Tiêu Tông." Trình Ý ôn nhu giải thích, "Chuyến này đến, là nhận sự uỷ thác của thành chủ Phong Đô, tìm ra thủ phạm khiến bá tánh mất tích, bắt về đền tội."

"Phù Tiêu Tông......" Người nọ nghe xong ba chữ này, cũng không kính sợ giống bá tánh bình thường, chỉ nhíu mày, nói, "Ta tên Lục Lĩnh, là một tán tu."

Hoá ra cũng là người tu đạo.

Bạch Miểu lên tiếng: "Ngươi và Sư Thanh Thanh quen nhau sao?"

Lục Lĩnh nhìn nàng một cái: "Thanh Thanh là vị hôn thê của ta."

Phải không? Vừa rồi người của tiệm rượu tựa hồ không cho rằng như vậy......

Bạch Miểu không nói thêm gì, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi nhất định rất hiểu chuyện của nàng? Ngươi biết nàng mất tích ở đâu không?"

"Nàng không mất tích." Lục Lĩnh lập tức phản bác, "Nàng chỉ là tạm thời rời khỏi ta, rất nhanh sẽ trở về."

Thái độ của hắn chắc chắn, phảng phất đối với chuyện này tin tưởng không nghi ngờ.

Đường Chân Chân nghi hoặc nói: "Sao ngươi biết nàng chỉ là tạm thời rời đi?"

Giọng Lục Lĩnh thấp đi: "Bởi vì đêm đó...... Nàng ở cùng ta."

Mọi người tức khắc lộ ra biểu tình đã hiểu.

Không trách ông bà chủ tiệm rượu không thích hắn như vậy, hoá ra thời điểm Sư Thanh Thanh mất tích, hắn cũng ở đó.

Nói cách khác, nếu đêm đó Sư Thanh Thanh không đi ra ngoài với hắn, khả năng sẽ không xảy ra chuyện.

Tuy rằng nói như vậy có chút giận chó đánh mèo, nhưng đứng ở góc độ người nhà, nghĩ thế cũng có thể hiểu.


"Đêm đó, các ngươi làm gì?" Bạch Miểu hỏi.

"Chúng ta dạo chợ đêm." Lục Lĩnh thấp giọng nói, "Nàng muốn ăn hồ lô đường, bảo ta đi mua cho nàng, kết quả ta mua hồ lô đường xong, nàng đã không thấy tăm hơi......"

Liễu Thiều nhướng mày: "Ngươi nhớ rõ chuyện đêm đó?"

"Ta đương nhiên nhớ rõ. Đêm đó ta tìm suốt một đêm, cũng không tìm thấy nàng." Lục Lĩnh thần sắc ảm đạm, "Lúc sau, bọn họ liền cam chịu nàng sẽ không trở về, không cho ta vào tiệm rượu, cũng không cho ta nhắc lại hôn ước với nàng......"

Nhóm Bạch Miểu nhân cơ hội nhìn nhau.

Người này cư nhiên không mất trí nhớ giống những người khác, có lẽ là nhân chứng đột phá quan trọng.

"Ngươi muốn biết gì?" Trình Ý nhẹ giọng nói, "Chúng ta đang định đi vào hỏi tình hình cụ thể của án mất tích, có lẽ có thể tìm hiểu một vài chuyện cho ngươi."

"Thật sao?" Trên mặt Lục Lĩnh dâng lên một tia hy vọng, "Ta muốn biết trong khoảng thời gian này có người kỳ quái nào đã tới đây, các ngươi có thể giúp ta hỏi sao?"

"Người kỳ quái?" Nguyễn Thành Thù nhíu mày, "Nơi này là tiệm rượu, nếu nói người kỳ quái, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều đi."

Tông Nguyên trộm giơ ngón tay cái sau lưng hắn.

Không sai, bắt đầu nghiêm túc rồi.

"Không phải quái nhân bình thường......" Lục Lĩnh thở dài, "Chắc là giống các ngươi."

Bạch Miểu: "???"

Đường Chân Chân là người đầu tiên không phục: "Chúng ta kỳ quái chỗ nào?"

"Không phải các ngươi kỳ quái, là thân phận các ngươi kỳ quái." Lục Lĩnh liếc mắt nhìn đạo bào màu xanh lơ của bọn họ, "Ta muốn biết có người giống các ngươi tới hay không."

Bạch Miểu mơ hồ ngửi thấy một chút mùi ẩn tình.

"Ngươi muốn hỏi ngoài ngươi có tu sĩ nào khác đã tới, đúng không?"

Lục Lĩnh gật đầu.

"Được, vậy ngươi đi đến quán trà phía trước chờ chúng ta." Bạch Miểu không cần nghĩ ngợi, "Chúng ta hỏi xong sẽ đi tìm ngươi."

"...... Đa tạ." Lục Lĩnh hành lễ, xoay người hướng quán trà.

Nguyễn Thành Thù: "Cô định giúp hắn?"

Tuy rằng hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, nhưng cũng biết thế sự hiểm ác, bất kỳ lúc nào cũng không nên dễ dàng tin người khác, nếu không khả năng mình chết thế nào cũng không biết.

Bạch Miểu ngây thơ như vậy, nhưng thật ra có chút vượt qua dự đoán của hắn.

Liễu Thiều nghe vậy cười khẽ: "Ngươi còn không nhìn ra sao? Tên kia không phải tán tu bình thường."

Nguyễn Thành Thù nhíu mày: "Có ý gì?"

Bạch Miểu sờ mèo trắng trong lòng, không nói gì.

Thái độ của Lục Lĩnh kia đối với bọn họ không tính là xấu, nhưng cũng tuyệt đối không tính là tốt. Hắn tuy rằng tự xưng tán tu, nhưng lại gọi người tu đạo giống hắn là quái nhân, có thể thấy nội tâm hắn cũng không thích người tu đạo. Vị hôn thê Sư Thanh Thanh của hắn mất tích, hắn cũng không liên hệ với mười mấy án mất tích liên hoàn trước giống những người khác, ngược lại hoài nghi là có người tu đạo đang âm thầm quấy phá......

Dấu hiệu đó đều biểu lộ hắn không phải một tán tu bình thường, tuy rằng tạm thời không thể xác định hắn có quan hệ với án mất tích hay không, nhưng vẫn là tìm ra chi tiết giá trị.

Bạch Miểu cảm thấy Lục Lĩnh này tựa như NPC làm nhiệm vụ phụ, nếu hắn xuất hiện, khẳng định có thể cung cấp một số thông tin hữu hiệu cho bọn họ.

Đương nhiên, nàng sẽ không nói Nguyễn Thành Thù nghe, dù sao Nguyễn Thành Thù là đối thủ cạnh tranh của nàng, cho dù hiện tại là quan hệ hợp tác, cũng nên đề phòng, không thể cái gì cũng nói cho bọn họ.

Trong lòng Bạch Miểu và Liễu Thiều hiểu mà không nói ra, Trình Ý cũng hiểu ý bọn họ, Đường Chân Chân tuy rằng mờ mịt, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhắm mắt theo đuôi bọn họ cùng nhau vào tiệm rượu.

Còn một mình Nguyễn Thành Thù đứng tại chỗ, mày càng nhíu chặt.

Giang Tạ vỗ vỗ vai hắn: "Bảo huynh đừng nói chuyện mà?"

Lại bị Liễu Thiều đánh bại, lần này vẫn là chỉ số thông minh và ăn ý nghiền áp.

Thảm đến bọn họ cũng không đành lòng trêu chọc hắn.

Sắc mặt Nguyễn Thành Thù đổi tới đổi lui, trong chốc lát đỏ trong chốc lát đen, cuối cùng hắn cố nén xuống, hít sâu một hơi.

"Do quen nhau muộn chút thôi." Hắn lạnh lùng nói, "Liễu Thiều có thể làm được, ta cũng có thể."

Nói xong, bước vào tiệm rượu.

Ồ, cư nhiên còn càng đánh càng hăng!

Để lại ba người nhìn nhau, cũng vội vàng theo sau.

Tiệm rượu rộng mở sạch sẽ, mùi rượu nức mũi, nhưng lại không có khách, chỉ có hai người già tuổi nửa trăm, đang ngồi bên vò rượu thở ngắn than dài.

Vẫn may, bọn họ không bởi vì Lục Lĩnh mà căm thù tu sĩ, hơn nữa Trình Ý ôn nhu trấn an, rất nhanh phối hợp trả lời vấn đề của bọn họ.

Sau khi từ tiệm rượu đi ra, nhóm người đi thẳng đến quán trà.

Quán trà tiếng người ồn ào, Lục Lĩnh ngồi một mình một góc, trước mặt chỉ có một ấm trà lạnh, chén trà úp ngược, hiển nhiên còn chưa chạm qua.

Hắn vừa thấy nhóm Bạch Miểu đến, lập tức đứng lên: "Thế nào? Hỏi được gì không?"

Trước tiên Bạch Miểu ngồi đối diện hắn, rót trà, giơ lên bên miệng mèo trắng.


Mèo trắng rũ mắt, không dao động.

Không uống.

Bạch Miểu mười phần kiên nhẫn với mèo con. Thấy nó không uống, nàng tự mình uống một ngụm, sau đó thong thả nói: "Ngươi trước tiên nói cho chúng ta biết, ngươi là ai? Sao quen Sư Thanh Thanh?"

Lục Lĩnh sắc mặt trầm xuống: "Các ngươi có ý gì?"

"Trao đổi tình báo." Một tay Liễu Thiều ấn trên bàn, cười nói, "Đến quy củ này ngươi cũng không hiểu?"

Bọn họ kẻ xướng người hoạ, nhưng rất có bộ dáng ác nhân.

Mắt mèo trắng hơi đổi, ánh mắt trong trẻo như nước xẹt qua người Liễu Thiều.

Liễu Thiều này...... Bản thân một bụng ý xấu không nói, còn muốn dạy hư Miểu Miểu.

Quả nhiên tâm thuật bất chính.

Lục Lĩnh cùng bọn họ không tiếng động giằng co, sau một lúc lâu, trầm giọng hỏi: "Các ngươi bảo đảm sẽ nói cho ta thứ ta muốn biết?"

Liễu Thiều dõng dạc: "Đương nhiên, chúng ta dù sao cũng là người Phù Tiêu Tông."

"Được...... Ta liền tin các ngươi một lần."

Lục Lĩnh ngồi trở lại chỗ, thấp giọng chậm rãi nói.

Hắn vốn là một kiếm tu, xuất thân từ Huyền Xu Môn. Bởi vì thiên tư thông minh, cho nên sư môn vẫn luôn kỳ vọng cao về hắn. Hắn vốn cũng một lòng tu hành, thẳng đến một ngày, hắn đi qua Phong Đô, gặp được nữ tử phàm nhân bán rượu, Sư Thanh Thanh.

Sư Thanh Thanh là cô nương thiện lương, lạc quan, kiên nghị. Bọn họ rất nhanh rơi vào bể tình, cũng ước định chung thân. Lục Lĩnh trở về Huyền Xu Môn, nói chuyện mình muốn kết làm đạo lữ với Sư Thanh Thanh cho mọi người, vốn hy vọng mọi người sẽ chúc phúc cho hắn, không nghĩ lại bị toàn sư môn phản đối.

Nguyên nhân rất đơn giản, Sư Thanh Thanh là phàm nhân, nàng không xứng với hắn.

"Có thể cùng ngươi kết làm đạo lữ, phải là nữ tu ưu tú giống ngươi, chứ không phải một phàm nhân bình thường."

"Phàm nhân hèn hạ, sao có thể trở thành đạo lữ của ngươi?"

Kẻ hèn phàm nhân. Nữ tử tốt nhất đẹp nhất trong mắt hắn, trong miệng bọn họ lại chỉ là một phàm nhân hèn hạ.

Lục Lĩnh không muốn rời xa Sư Thanh Thanh.

Vì thế hắn rời Huyền Xu Môn.

"Thì ra là thế." Bạch Miểu như suy tư gì, "Cho nên ngươi hoài nghi là người Huyền Xu Môn mang nàng đi?"

Lục Lĩnh thanh âm ủ dột: "Bọn họ sẽ không cho phép ta và Thanh Thanh ở bên nhau......"

Không thể không nói, hắn suy đoán rất hợp lý.

Nhưng......

Bạch Miểu thành thật nói: "Phụ mẫu của Sư Thanh Thanh nói bọn họ không gặp qua người kỳ quái, càng không có tu sĩ tới."

Tông Nguyên xen mồm: "Cho dù người Huyền Xu Môn thật sự tới, cũng không thể lộ liễu để người khác nhìn thấy chứ?"

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Lục Lĩnh thần sắc thống khổ: "Ta biết. Ta chỉ là......"

Chỉ là lòng còn mang một tia hy vọng, hy vọng Thanh Thanh còn sống ở nơi nào đó, đang chờ hắn tới cứu nàng.

"Nhưng cũng không phải không còn bằng chứng." Bạch Miểu tiếp tục nói, "Bọn họ nói, trước ngày ngươi mang Sư Thanh Thanh ra ngoài, một khách nhân mặc hồng y đã tới tiệm rượu."

"Hồng y?" Lục Lĩnh mê hoặc ngẩng đầu.

Bạch Miểu gật đầu: "Người này có trò chuyện vui vẻ với Sư Thanh Thanh, biết nàng đính hôn, còn mua hai vò rượu, chúc mừng nàng tìm được phu quân, hoa đã có chủ."

Lục Lĩnh cau mày: "Chẳng lẽ, chính là người đó......"

"Cũng không nhất định, chỉ có thể nói hành vi của hắn có chút khác thường." Bạch Miểu nói, "Tóm lại chúng ta sẽ tiếp tục điều tra, nếu ngươi phát hiện ra cái gì, có thể tới nói cho chúng ta biết."

Ánh mắt Lục Lĩnh rất nhanh lại ảm đạm.

Bạch Miểu thấy hắn tựa hồ không tính nói gì nữa, yên lặng đứng dậy, đưa mắt ra hiệu với mọi người.

Mọi người an tĩnh ra khỏi quán trà.

Nguyễn Thành Thù đi cuối cùng, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Lĩnh, do dự một chút, vẫn đi đến trước quầy, xin tiểu nhị giấy và bút mực, viết một hàng chữ, sau đó bước đến trước mặt Lục Lĩnh, để tờ giấy kia dưới ly trà.

Lục Lĩnh cúi đầu, không có phản ứng.

"Đây là khách điếm chúng ta đặt chân." Nguyễn Thành Thù lãnh đạm nói, "Có điều cần nói, thì tới nơi này."

Nói xong, xoay người rời đi.

*

Sau khi Nguyễn Thành Thù trở lại, Giang Tạ thò tới gần hỏi hắn: "Nguyễn huynh, huynh vừa rồi làm gì thế?"

Nguyễn Thành Thù: "...... Không có gì."

Giang Tạ như suy tư gì mà nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu rõ cười.

Nguyễn huynh vẫn mềm lòng trước sau như một.

Đáng tiếc, không để Bạch Miểu nhìn thấy mặt này.

Nghĩ đến đây, Giang Tạ có chút tiếc nuối.

Sau khi đoàn người kết thúc điều tra người mất tích cuối cùng, đến trước phủ Thành chủ, trả lại hồ sơ, sau đó lại đi dạo quanh thành Phong Đô, thẳng đến buổi tối mới trở lại khách điếm.

Sau khi ăn uống no say, một đám người ngồi cùng nhau, Đường Chân Chân lấy quả vải mới mua để trên bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Tông Nguyên thở dài: "Vẫn là không có manh mối."

"Cũng không tính là hoàn toàn không có manh mối." Giang Tạ nói, "Kiếm tu kia, còn không phải là manh mối sao?"

Động tác của Trình Ý tinh tế lột quả vải: "Nhưng bản thân hắn cũng không rõ......"

"Chúng ta phân loại tin tức đi." Liễu Thiều gõ mặt bàn, "Thứ nhất, án mất tích đều xảy ra vào buổi tối ở bên ngoài. Thứ hai, tất cả án xảy ra khi màn đêm buông xuống, mà người ở bên ngoài đều sẽ mất trí nhớ. Thứ ba, Lục Lĩnh là người duy nhất đã trải qua đêm mất tích còn không mất trí nhớ......"

Nguyễn Thành Thù: "Ngươi nói đều vô nghĩa."

Liễu Thiều cười như không cười nhìn hắn: "Vậy xin hỏi, ngươi có giải thích gì độc đáo?"


Nguyễn Thành Thù thần sắc không tốt: "Vì sao ta phải nói cho ngươi?"

Đây liền giằng co.

Tông Nguyên yên lặng che miệng, ánh mắt đảo quanh.

Không khí trên bàn không hiểu sao lạnh xuống, mọi người đều ăn ý mà không lên tiếng, hai bên ngồi đối diện nhau, mơ hồ có một tia giằng co.

"Nếu án mất tích chỉ xảy ra buổi tối," Bạch Miểu đột nhiên lên tiếng, "Vậy buổi tối chúng ta ra ngoài, có thể có thu hoạch bất ngờ chăng?"

Tiêu Trường Bình: "Ôm cây đợi thỏ?"

Nguyễn Thành Thù lạnh lùng nói: "Bị thủ cũng có thể là chúng ta."

"Vậy từng nhóm đi ra ngoài đi." Trình Ý ôn nhu đề nghị, "Một nửa đi ra ngoài, một nửa ở lại khách điếm, giữ liên hệ với nhau, như vậy một khi có gì không đúng, cũng có thể lập tức chạy tới nơi viện trợ cho đối phương."

Kiến nghị này nghe không tồi, cũng tương đối hợp lý, mọi người đều không dị nghị.

"Được, vậy bắt đầu từ đêm nay đi!" Đường Chân Chân hưng phấn nói, "Ai ra ngoài? Ai ở lại?"

Bạch Miểu: "Ta ra ngoài."

Trình Ý nhìn Liễu Thiều và Đường Chân Chân: "Hai người các huynh, có ai muốn ra ngoài không?"

Liễu Thiều nâng mắt: "Bạch Miểu đã ra ngoài, thì ta sẽ không ra, một người ở lại giữ nhà đi."

Hắn còn rất tự giác.

Đường Chân Chân lập tức nhấc tay: "Ta ta ta! Ta muốn ra ngoài!"

Trình Ý nhẹ gật đầu: "Được, vậy ta cũng ở lại."

Bọn họ bên này vừa sắp xếp người xong, nhóm Nguyễn Thành Thù bên kia cũng nhanh chóng phân xong.

"Bên này chúng ta để Nguyễn huynh và Tông huynh ra ngoài, ta và Tiêu huynh ở lại." Giang Tạ nói.

Liễu Thiều cười: "Không sợ Nguyễn huynh ủy khuất chứ?"

Tông Nguyên liên tục xua tay: "Không ủy khuất, không ủy khuất."

Nguyễn Thành Thù mặt nhìn về phía ngoài cửa, không lên tiếng, vô cùng an tĩnh.

Lần này là nhịn không nói chuyện.

"Được, chúng ta liền xuất phát đi."

Bạch Miểu bế mèo trắng, đi đầu ra khách điếm, Đường Chân Chân thấy thế, lập tức đuổi kịp.

Tông Nguyên và Nguyễn Thành Thù cũng theo sát sau đó.

Bóng đêm đen nhánh, đoạn đường khách điếm bọn họ dừng chân vắng vẻ, xung quanh không phồn hoa ầm ĩ giống chợ đêm, lúc này đêm khuya tĩnh lặng, càng yên tĩnh và tịch liêu.

Bốn người đi trên đường phố vắng tanh, Đường Chân Chân và Tông Nguyên đều nói nhiều, hai người từ khách điếm đi ra miệng không hề ngừng, ngược lại có vẻ Bạch Miểu và Nguyễn Thành Thù cực kỳ an tĩnh.

Nguyễn Thành Thù và Bạch Miểu đi song song, vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng dư quang đảo qua mèo trắng trong lòng nàng, lại không hiểu sao không nói lên lời.

Mắt con mèo kia nhàn nhạt xinh đẹp, giống lưu li hạt châu trong sáng, có thể phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của đối phương.

Không biết có phải hiệu ứng tâm lý hay không...... Nguyễn Thành Thù cảm thấy con mèo kia đang nhìn hắn.

Hắn phá lệ do dự.

Bạch Miểu cũng không biết Nguyễn tiểu thiếu gia bên cạnh nàng đang bị tâm sự chua ngọt của thiếu niên làm bối rối.

Nàng chỉ tập trung tinh thần để ý xung quanh.

Tiếng côn trùng, tiếng chim kêu, tiếng lá cây đong đưa rào rạt...... Bất kỳ tiếng vang nhỏ nào nàng đều không bỏ qua.

Bởi vì đối với ban đêm ở Phong Đô mà nói, bất kỳ tiếng động gì đều có khả năng là tín hiệu nguy hiểm tiềm tàng.

Tinh thần nàng càng thêm tập trung, bước chân dần dần chậm lại.

Đột nhiên, nàng không đi nữa.

Bạch Miểu cảm thấy nghi hoặc, nàng cúi đầu, tiếp tục nhấc chân về phía trước ——

Không bước được.

Trước mặt phảng phất có một rào cản vô hình cản nàng, cho dù nàng đi về phía trước thế nào, đều bị chắn lại.

Sao lại thế này?

Bạch Miểu chấn kinh.

Nàng lập tức thả mèo trắng xuống mặt đất, nâng đôi tay đẩy về phía trước, kết quả giống vừa rồi, vẫn bị rào cản kia ngăn tại chỗ.

Nàng nhìn bóng dáng ba người hồn nhiên phía trước, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Chỉ có một mình nàng bị cản lại?

Đây là tình huống như thế nào? Quỷ va tường? Thời không khác? Hay là mê cung ảo cảnh?

Không phải chứ, chỉ có nàng xui xẻo như vậy sao?

Bạch Miểu bắt đầu có chút nóng nảy.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, ánh sáng tối tăm, mặt trăng bị tầng mây che lấp.

Nàng cong cong môi, đang muốn gọi tên ba người phía trước, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau, nhẹ nhàng bịt miệng nàng.

Bạch Miểu nháy mắt cứng đờ người.

Nàng không dám lộn xộn, tầm mắt hạ xuống, cẩn thận nhìn phía dưới.

Đây là một bàn tay trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng.

Xúc cảm ôn nhu, có mùi thanh u lạnh lẽo nhàn nhạt.

Rất quen thuộc.

"Đừng sợ." Bên tai vang lên thanh âm thấp thấp bình tĩnh, "Là ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận