Xuyên Sách Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Bạch Miểu nghĩ đến quyển truyện người lớn kia da đầu liền tê dại, vì thế vội vàng chớp mắt lắc đầu với Thẩm Nguy Tuyết, cực lực khuyên can hắn không cần đi tìm quyển thoại bản đó.

Nhưng Thẩm Nguy Tuyết đã đứng dậy.

"Con chờ ở đây một chút." Hắn sờ tóc Bạch Miểu, "Ta rất nhanh sẽ về."

Nói xong, xoay người rời khỏi phòng.

Bạch Miểu: "......"

Nàng xem như cảm nhận được cái gì gọi là làm bậy không thể sống.

Bạch Miểu nằm ở trên giường dày vò chờ đợi, một lát sau, Thẩm Nguy Tuyết cầm thoại bản trở lại mép giường.

Bạch Miểu vừa thấy rõ chữ trên bìa sách, ngón chân đã bắt đầu khởi động.

"Con muốn đọc từ đầu, hay là đọc tiếp cốt truyện lần trước?" Thẩm Nguy Tuyết lật trang sách, bình thản hỏi.

Hắn thoạt nhìn cũng quá bình tĩnh.

Đây chính là truyện đồng nhân về người đấy!

Bạch Miểu không thể trả lời, chỉ có thể sầu khổ nháy mắt.

Toàn bộ hỉ nộ ái ố của nàng đều ngưng tụ trong ánh mắt ướt át, cảnh này khiến ánh mắt của nàng nhìn qua sáng ngời, linh động hơn ngày xưa.

Thẩm Nguy Tuyết cảm thấy nàng như vậy cũng rất đáng yêu.

Hắn mở thoại bản ra, tìm thấy đoạn có dấu vết bị gấp lại.

Hắn mở đến tờ đó, giơ lên trước mặt Bạch Miểu, hỏi: "Lần trước đọc đến đây sao?"

Bạch Miểu nhanh liếc một cái.

Xác thật là chỗ lần trước nàng chưa đọc xong. Nhưng vẫn may, đoạn này viết "Thẩm Nguy Tuyết" và "Diệp Tiễn Đồng" cãi nhau quyết liệt, xem ra hơn phân nửa sẽ là đoạn ngược, tạm thời hẳn là sẽ không xuất hiện nội dung không phù hợp với trẻ em.

Vì thế Bạch Miểu gật gật đầu.

"Được, vậy đọc từ đây đi."

Thẩm Nguy Tuyết đang muốn giơ thoại bản lên ngang tầm mắt của Bạch Miểu, động tác đột nhiên dừng một chút, tiếp theo, Bạch Miểu liền nhìn thấy thoại bản trước mắt nàng xoay vòng, lại bị Thẩm Nguy Tuyết thu về.

"Như vậy thoạt nhìn không tiện," Thẩm Nguy Tuyết tốt bụng nói, "Vẫn là để ta đọc cho con nghe đi."

Bạch Miểu: "......"

Không cần săn sóc như vậy đâu sư tôn!

Lúc trước rõ ràng không cho nàng đọc, hiện tại cư nhiên còn muốn chính miệng đọc cho nàng nghe??

Sư tôn người nhìn biểu tình của con đi, con thoạt nhìn muốn nghe như vậy sao!

Bạch Miểu tuyệt vọng đến độ sắp khóc.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng một cái, vươn tay, vỗ vỗ bả vai nàng như trấn an.


"Yên tâm, ta sẽ chậm rãi đọc."

Bạch Miểu: "......"

Đừng nói gì nữa, trực tiếp cho nàng cái kết thúc đi.

Mắt Bạch Miểu chớp đến đau, biểu tình trên mặt dần chết lặng.

Thẩm Nguy Tuyết bắt đầu bình tĩnh đọc thoại bản.

"Diệp Tiễn Đồng khóc lã chã nhìn Thẩm Nguy Tuyết, bi thương chất vấn: 'Bá tánh và ta, chàng chọn ai? '"

Bạch Miểu:...... Chọn một trong hai kinh điển.

"Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết nặng nề, như có lửa đốt, cơ hồ muốn đục lỗ trên người Diệp Tiễn Đồng: 'Ta không thể chọn cả hai sao? '"

Bạch Miểu:...... Mắt laser có luôn.

"'Ha, ha, chọn cả hai......' Diệp Tiễn Đồng đứng ở vách núi, làn váy tung bay, nụ cười bi thương mà tuyệt đẹp, phảng phất lúc nào cũng có thể thuận gió mà đi, 'Thẩm Nguy Tuyết, chàng quá tham lam, Diệp Tiễn Đồng ta cũng không phải nữ nhân tùy tiện như vậy! '"

Bạch Miểu: Mặc kệ sư tôn đọc như khúc gỗ...... Những lời này logic ở đâu?

Đọc đến đây, Thẩm Nguy Tuyết cũng tạm dừng một chút.

"Vì sao nàng phải đứng ở vách núi?" Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày, trong mắt hình như có khó hiểu, "Như vậy không phải rất dễ ngã xuống sao?"

Bạch Miểu nhìn hắn với ánh mắt thẳng nam khó yêu mến.

Rất hiển nhiên, sư tôn ngốc của nàng đích xác không đọc nhiều thoại bản.

Nếu không hắn nhất định rất nhanh có thể đoán ra kịch bản kế tiếp là gì.

Bạch Miểu tiếp tục chớp mắt, ý bảo Thẩm Nguy Tuyết đọc tiếp.

Thẩm Nguy Tuyết ánh mắt hoài nghi, nhẹ nhàng mở trang sau.

Quả nhiên, biểu tình hắn thay đổi.

Bạch Miểu vừa lòng cong khóe miệng.

Thế nào, đọc đến nhảy vực đi? Đọc đến hỏa táng tràng đi? Đọc đến nam chính hối tiếc không kịp đi?

Thẩm Nguy Tuyết hiếm thấy lộ ra biểu tình do dự chần chờ: "...... Cái này cũng phải đọc sao?"

Bạch Miểu nặng nề gật đầu.

Đọc!

Nàng là chó cỏ*, nàng thích hỏa táng tràng!

* Chó cỏ: chỉ người nhà quê, nhỏ mọn, hay cười nhạo chính mình hoặc nói đùa

Thẩm Nguy Tuyết mím môi, lông mi nửa rũ, thanh âm hơi thấp chút so với vừa rồi.


"Diệp Tiễn Đồng sầu thảm cười, thả người nhảy. Thẩm Nguy Tuyết thấy thế, lập tức ném Khổng Tiên Thằng ra, một phen ôm lấy eo Diệp Tiễn Đồng, kéo nàng đến trước mặt hắn."

"Nàng muốn trốn khỏi ta như vậy sao? ' Thẩm Nguy Tuyết gắt gao nhìn nàng...... Bàn tay to xé nát váy...... nàng......"

Thẩm Nguy Tuyết càng đọc càng chậm, trong giọng nói bình tĩnh lộ ra vài phần gian nan.

Bạch Miểu: "???"

Không phải, cái phát triển gì thế này?

Không phải hẳn là truy thê hỏa táng tràng à, sao còn xé váy?

Bạch Miểu dự cảm không ổn, vội vàng dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Nguy Tuyết đừng đọc nữa.

Nhưng Thẩm Nguy Tuyết vẫn luôn rũ mắt, cũng không chú ý tới ánh mắt ám chỉ của nàng.

Tai trắng nõn của hắn đã lặng lẽ nhiễm hồng nhạt, cũng may bị tóc che đi, trừ phi nhìn gần, nếu không căn bản không phát hiện ra.

Hắn hơi tạm dừng, tiếp tục dùng ngữ điệu nhẹ nhàng đọc tiếp.

"Thẩm...... Tay tìm xuống phía dưới, Diệp Tiễn Đồng bị Khổng Tiên Thằng trói không thể động đậy, chỉ đành khóc, mặc hắn đùa nghịch......"

Mắt thấy cốt truyện phát triển càng ngày càng không ổn, Bạch Miểu rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà hô to: "Sư tôn, đừng đọc nữa!"

Một tiếng kêu này vô cùng vang dội, lúc thanh âm phát ra, hai người đều ngây dại.

Bạch Miểu ngẩn người, vội vàng nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết: "Sư tôn......?"

Trên mặt Thẩm Nguy Tuyết toát ra ý cười nhạt: "Xem ra con đã có thể nói."

"Thật tốt quá, nghẹn chết con rồi......" Bạch Miểu tức khắc khôi phục sức sống, nhưng dư quang vừa đảo qua thoại bản, lập tức lại ấp úng, "Sư tôn, thoại bản kia, nếu không thì đừng đọc nữa......"

Nếu nghe tiếp, nàng sẽ giảm thọ mất.

"...... Ừm."

Bên tai Thẩm Nguy Tuyết vẫn ửng đỏ, hắn không nói thêm gì, bình tĩnh khép thoại bản, đứng dậy để nó ở một bên bàn.

Xem ra loại sách này vẫn là quá khác người...... Ngày khác bảo Chúc Ẩn đi xử lý.

Một lần nữa Thẩm Nguy Tuyết ngồi trở lại mép giường, an tĩnh lộ ra thất thần, hiển nhiên suy nghĩ còn chưa kéo về.

Bạch Miểu càng xấu hổ hơn hắn.

Dùn sao sách đó chính là nàng mua.

Không được, không thể để hắn hồi tưởng lại cốt truyện vừa rồi, không nói đó là sách người lớn phi logic, nếu khiến sư tôn trời quang trăng sáng của nàng lạc lối thì làm sao bây giờ!

Bạch Miểu hắng nói, đột nhiên đổi chủ đề: "Sư tôn, nếu hiện tại con đã có thể nói, vậy người có thể tâm sự cùng con không?"

Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, nâng mi, ôn hòa nhìn về phía nàng: "Con muốn nói gì?"


Nói gì?

Bạch Miểu một chốc một lát nghĩ không ra: "Tùy tiện cái gì cũng được...... Sư tôn muốn nói gì?"

Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ: "Ta muốn biết một chút chuyện của con."

Bạch Miểu: "A, cái này......"

Thẩm Nguy Tuyết nhu hòa nhìn nàng cõi lòng đầy có lỗi: "Không tiện sao?"

Không phải vấn đề có tiện hay không.

Bạch Miểu có chút do dự.

Hệ thống không ở đây, nàng cũng không biết tình huống cụ thể của nguyên chủ.

Nàng không xác định mình có thể nói sai gì hay không.

Nhưng nàng không muốn cự tuyệt Thẩm Nguy Tuyết, khiến Thẩm Nguy Tuyết cho rằng nàng đang bài xích hắn......

Bạch Miểu không do dự lâu lắm: "Không phải không tiện, chỉ là chuyện của con đều rất vô vị, sợ người nghe xong sẽ không thích."

"Sẽ không." Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết rất chuyên chú, "Ta rất thích."

Nàng còn chưa nói chuyện gì mà.

Bạch Miểu đối diện với tầm mắt hắn, đột nhiên có chút buồn cười.

Nàng hơi mím môi, nhịn xuống ý cười, nghiêm túc suy nghĩ.

Vậy, bắt đầu nói từ đây đi......

"Từ nhỏ con bệnh tật ốm yếu, cha mẹ vì để có tiền chữa bệnh cho con, luôn bôn ba bên ngoài, rất ít về nhà với con." Nàng vừa nghĩ vừa nói, "Bằng hữu của con cũng rất ít, đa phần thời gian đều ở một mình, cho nên cũng không có gì thú vị."

"Sau đó thì sao?" Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng hỏi.

"Sau đó......" Bạch Miểu nhớ tới nguyên chủ là cô nhi, thuận thế sửa miệng, "Sau đó có một năm mất mùa, cha mẹ đều bởi vậy mà rời khỏi con, chỉ có con may mắn còn sống."

Sự thật là nàng rời khỏi bọn họ.

Nàng bệnh nguy kịch, không thể trị liệu, kết thúc sinh mệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Nàng cũng không khổ sở, chỉ cảm thấy giải thoát.

Nói xong, Bạch Miểu nhẹ nhàng thở ra, vừa nhấc mắt, lại đụng phải ánh mắt hơi lo lắng của Thẩm Nguy Tuyết.

...... Hình như nàng nói chuyện rất mất hứng.

Bạch Miểu vội vàng nói sang chuyện khác: "Vậy sư tôn thì sao? Bằng hữu của người nhất định rất nhiều đi?"

Dù sao cũng là Kiếm Tôn danh chấn thiên hạ, người muốn làm bằng hữu hắn như cá diếc qua sông, thành bạn khẳng định cũng không ít.

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không có bằng hữu."

"A?" Bạch Miểu kinh ngạc, "Vậy y tiên cho người kim sang dược......"

"Chỉ là có chút giao tình thôi." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói, "Ta sống lâu rồi, bằng hữu với ta, chỉ là khách qua đường."

Bạch Miểu nói không lên lời.

Nàng đột nhiên nghĩ đến, Thẩm Nguy Tuyết hẳn là đã từng có sư phụ và sư huynh đệ.


Nhưng hiện tại hắn lại lẻ loi một mình, bên cạnh chỉ có Thanh Loan làm bạn.

Loại cảm giác này rất khó tưởng tượng.

Rõ ràng hắn nhìn qua mạnh như vậy, bình tĩnh như vậy, nhưng Bạch Miểu lại cảm thấy mình chạm vào nơi sâu tối hơn.

Giống ánh sáng đom đóm trong đêm đen, mong manh lại yếu ớt.

Giống nàng.

Nàng đột nhiên xúc động, theo bản năng muốn nắm lấy tay hắn.

Mà nàng cũng đích xác làm như vậy.

Tay phải rũ ở mép giường của Bạch Miểu hơi giật giật, bỗng nhiên nâng lên, lặng lẽ phủ lên mu bàn tay Thẩm Nguy Tuyết.

Mảnh khảnh, mềm mại, ấm áp.

Thẩm Nguy Tuyết ngẩn ra.

Bản thân Bạch Miểu cũng sửng sốt một chút. Giây tiếp theo, trên mặt nàng toát ra kinh hỉ không chút nào che giấu, lập tức vui vẻ kêu lên: "Ấy, con cử động được rồi!"

Thẩm Nguy Tuyết còn chưa phản ứng lại.

Bạch Miểu kích động hận không thể lập tức xuống giường: "Sư tôn, con cử động được rồi, con về bình thường rồi!"

Độ ấm trên mu bàn tay đột nhiên rút lui, lưu lại cảm giác lạnh lẽo cô đơn.

Thẩm Nguy Tuyết đáp lại không chút để ý: "......Ừm."

Bạch Miểu trông mong nhìn chằm chằm hắn: "Sư tôn, người có thể đi ra ngoài một chút không?"

Áo ngoài nàng còn chưa mặc, cứ xuống giường như vậy, không khỏi có chút không thích hợp.

Thẩm Nguy Tuyết thong thả chớp mắt, tựa hồ rốt cuộc phản ứng lại.

"Được, ta ra ngoài chờ con." Hắn phất tay áo đứng dậy, che giấu mà ho nhẹ một tiếng, "Ta đi xuống trước."

Bạch Miểu liên tục gật đầu.

Trước khi đi Thẩm Nguy Tuyết còn không quên mang thoại bản trên bàn đi, hắn để cuốn thoại bản vào trong tay áo, tựa hồ không muốn nhìn đến nó nữa.

...... Thật là làm khó hắn.

Lúc cửa phòng đóng lại, Bạch Miểu nhanh chóng từ trên giường bò dậy.

Nhưng tê mỏi còn chưa hoàn toàn mất đi, nàng vừa xuống giường liền giống người say, ngã trái ngã phải, một chút lại đụng vào chân bàn, mắt cá chân vừa sưng vừa đau, kêu lên một tiếng.

Nhìn qua rất chật vật.

Nàng một bên hít sâu, một bên âm thầm may mắn.

Vẫn may sư tôn không ở đây, bằng không nhìn thấy bộ dạng này của nàng, khẳng định lại muốn ấn nàng về giường.

Bạch Miểu ngồi xổm xuống, xoe nhẹ chỗ mắt cá chân bị đụng, sau đó mới mặc đạo bào, cẩn thận đi xuống lâu.

Thẩm Nguy Tuyết đang ngồi ở phía dưới pha trà, nghe thấy tiếng bước chân nàng xuống lầu, hơi ngước mắt nhìn về phía trước.

"Hình như ta vừa nghe thấy tiếng bàn rung."

Tầm mắt hắn rơi xuống trên mặt nàng, sóng mắt ngưng tụ thành trong veo: "Có đụng vào không?"

Bạch Miểu không hiểu sao chột dạ: "...... Không có ạ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận