Xuyên Sách Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Chầu lẩu ba người này ăn đến độ tận hứng, thẳng đến khi trời tối, bọn họ mới cảm thấy mỹ mãn từ tửu lầu đi ra.

Bụng Bạch Miểu và Liễu Thiều đều ăn đến tròn vo, Đường Chân Chân càng khoa trương, căng đến thiếu chút nữa đi không nổi.

Ba người không nhanh không chậm tản bộ về, nửa đường, Liễu Thiều ngự kiếm trở về Thượng Thanh Phong.

Bạch Miểu và Đường Chân Chân không ngự kiếm, hai người đi mệt đỡ nhau lên thềm đá. Bóng đêm thanh lãnh, không biết qua bao lâu, các nàng rốt cuộc cọ tới cọ lui về tới đệ tử uyển.

Đẩy cửa ra, đi vào sân, Đường Chân Chân liền nhìn thấy một luồng sáng xanh xẹt qua trước mắt.

Nàng xoa xoa mắt, kinh ngạc nói: "Bạch Miểu, đó là cái gì?"

"Hả?" Bạch Miểu mơ mơ màng màng giương mắt nhìn qua ——

Dưới cây ngô đồng, Thanh Loan đang nhìn chằm chằm nàng.

Bạch Miểu: "......"

Một người một chim bốn mắt nhìn nhau, cơ hồ trong nháy mắt, Bạch Miểu đột nhiên ôm đầu chạy như điên về phòng.

Thanh Loan vẫy cánh, đuổi theo như tia chớp.

Bạch Miểu vọt vào trong phòng, tay mắt lanh lẹ đóng cửa lại. Thanh Loan ở ngoài cửa vừa đâm vừa mổ, vốn cửa gỗ không rắn chắc nên rất nhanh bị nó mổ ra mấy cái lỗ nhỏ.

Đường Chân Chân đứng ở trong viện, xem đến trợn mắt há mồm: "Bạch Miểu, các tỷ đang làm gì......"

Bạch Miểu ở trong phòng hô to: "Con chim này ý đồ tập kích ta!"

Đường Chân Chân: "Nhưng, nó không phải thần điểu sao......"

Lớn lên đẹp đẽ quý giá như vậy, lông vũ còn lấp lánh, trừ thần điểu Thanh Loan, nàng không thể nghĩ ra được khả năng khác.

Nhưng thần điểu thật là hung dữ, còn hung dữ hơn con ngỗng nàng gặp khi còn nhỏ......

"Ai nói thần điểu sẽ không tập kích người?" Bạch Miểu gắt gao che kín cửa, "Muội còn không tới giúp ta, cửa phòng chúng ta sắp hỏng rồi!"

"Ối, ối...... Muội hiện tại tới giúp tỷ!"

Đường Chân Chân hoang mang chạy đến ven tường, túm cái chổi, nhắm mắt lại, dằn lòng quất về phía Thanh Loan.

"Này ——!"

Thanh Loan đang hùng hổ tông cửa, quay đầu liền nhìn thấy Đường Chân Chân giơ chổi, như đuổi chó quất tới đây. Đồng tử nó co lại, hùng hùng hổ hổ kêu hai tiếng, lập tức bay lên trời đêm.

Đường Chân Chân cái gì cũng không nhìn thấy, "Rầm" một cái đụng phải cửa gỗ.

Bạch Miểu: "......"


Nàng cảm thấy vừa rồi trong nháy mắt kia trái tim mình đã chịu đả kích cực lớn.

"...... Ấy? Chim đâu?" Đường Chân Chân mở mắt ra, kỳ quái nhìn bốn phía.

Rõ ràng vừa rồi còn ở đây, sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi?

Bạch Miểu ở bên trong cánh cửa suy yếu nói: "Trước đừng để ý chim, để ý ta này......"

"À, được!"

Đường Chân Chân nghe vậy, vội vàng vứt chổi, đẩy sang một bên. Lúc này Bạch Miểu mới đẩy cửa ra, ra khỏi phòng, ôm ngực, bộ dáng bị thương không nhẹ.

Đường Chân Chân kinh ngạc nói: "Tỷ sao vậy?"

Bạch Miểu: "Bị muội đâm......"

Đường Chân Chân không thể hiểu: "Nhưng rõ ràng muội đâm cửa, sao tỷ lại có cảm giác?"

Bạch Miểu: "Ta ở phía sau cửa mà......"

Đường Chân Chân yên lặng vài giây, rốt cuộc phản ứng lại. Nàng lộ ra biểu tình áy náy: "Thực xin lỗi, muội giúp tỷ xoa......"

"Không cần......"

Khi nói chuyện, Thanh Loan đột nhiên xuất hiện ở trên đầu hai người, vỗ cánh, chợt lao xuống.

Đường Chân Chân chỉ cảm thấy đáy mắt xẹt qua một ánh sáng xanh, khi giương mắt, Bạch Miểu đã bị Thanh Loan bắt đi giống diều hâu bắt gà con.

Đường Chân Chân tức khắc kinh hô: "Bạch Miểu!"

Bạch Miểu bị túm hai vai cắp đi trong không trung, không dám tùy ý lộn xộn, đành phải nói với Đường Chân Chân: "Chắc sư tôn có việc tìm ta...... Muội ngủ trước đi, không cần lo lắng cho ta."

Sau đó lại nói với Thanh Loan: "Có thể cho ta đổi tư thế không? Như vậy bả vai ta rất đau......"

Thanh Loan hung tợn phun một tiếng, bỗng chốc vung về phía trước, ném nàng lên lưng mình.

Đường Chân Chân ở dưới ngây người ngẩng đầu nhìn.

Động tác này, cũng quá yêu cầu cao đi......

Bạch Miểu cũng sợ không nhẹ. Nhưng nàng vì không để Đường Chân Chân lo lắng, vẫn cúi người, ôm chặt cổ Thanh Loan, phất phất tay với Đường Chân Chân đứng trong viện.

"Không cần chờ ta, mau đi ngủ đi!"

"Được." Đường Chân Chân thấy nàng vững vàng ngồi trên lưng Thanh Loan, lúc này mới yên tâm, cũng dùng sức phất tay với nàng, "Tỷ mau về sớm một chút nha!"


Bạch Miểu gật đầu, Thanh Loan vung cánh, đảo mắt liền chở nàng biến mất trong bóng đêm.

*

Thanh Loan phi với tốc độ cực nhanh, người khác phải mất ít nhất một canh giờ đi, nó chỉ mất gần mười lăm phút liền tới.

Bạch Miểu âm thầm may mắn, vì nàng không sợ độ cao.

Cái này có thể kích thích hơn tàu lượn nhiều.

Sau khi đáp xuống Tê Hàn Phong, Thanh Loan vẫn luôn ngẩng cao đầu, thẳng đến khi đến trúc lâu cũng không hề nhìn Bạch Miểu.

Người mù cũng có thể nhìn ra con chim này đang cáu kỉnh.

Bạch Miểu âm thầm phỏng đoán, có phải nó ở trong viện đợi lâu quá, cho nên lửa giận mới lớn như vậy? Nhưng cũng không thể trách nàng nha, thật vất vả nghỉ một hôm, ai sẽ không đi ăn lẩu, thành thành thật thật ở trên núi chứ?

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, ít nhất Thanh Loan không có ném nàng xuống từ nửa đường, nàng đã thấy đủ rồi.

Nàng trộm nhìn Thanh Loan, vuốt nếp nhăn trên áo, trịnh trọng đi vào trúc lâu.

Thẩm Nguy Tuyết đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy nàng tiến vào, đôi mắt màu hổ phách hơi sáng, lại như ánh trăng dưới hồ nước, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, trong trẻo như ngày thường.

Như là...... cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bạch Miểu bất tri bất giác —— không phải hắn đang lo cho nàng chứ?

Nàng chần chờ mở miệng: "Sư tôn...... Có chuyện tìm con sao?"

Thẩm Nguy Tuyết ôn hòa nhìn nàng: "Con thấy sao?"

Bạch Miểu: "?"

Còn là câu hỏi ngắn?

Nàng cẩn thận trộm nhìn biểu tình Thẩm Nguy Tuyết.

Vẫn bình tĩnh trước sau như một, điềm đạm, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, nhìn không ra dị thường gì.

Bạch Miểu nghĩ nghĩ, trầm ngâm trả lời: "Con vừa về, liền nhìn thấy Thanh Loan đứng ở trong viện chờ con, ngày thường nó cơ hồ không rời khỏi Tê Hàn Phong, cho nên, con tưởng, hẳn là có chuyện quan trọng......"

"Kỳ thật cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là hôm nay Thanh Loan đi đến chỗ ở của con không tìm thấy con." Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết chuyển qua trên người Thanh Loan, "Nó rất lo lắng."

Bạch Miểu bán tín bán nghi nhìn về phía Thanh Loan.


Thanh Loan thở phì phì quay đầu, chổng cái mông sặc sỡ về phía nàng.

Bạch Miểu: "......"

"Vậy nó......" Nàng xấu hổ thu hồi tầm mắt, "Vì sao muốn tìm con?"

Thanh Loan dùng sức vung lông đuôi, tiếp tục không để ý tới nàng.

...... Là thật sự rất nóng nẩy.

Thẩm Nguy Tuyết bỗng nhiên cười khẽ: "Tất nhiên là nhớ con."

Bạch Miểu ngẩn ra, sau đó quay mặt đi, không tự nhiên mà sờ mũi: "Hoá ra là như thế......"

Thẩm Nguy Tuyết nói chuyện không có chủ ngữ, vừa nghe, thật sự dễ khiến người ta hiểu lầm.

Nàng thầm nghĩ hôm nay mình ăn quá nhiều, đầu có chút choáng váng, một câu đơn giản như vậy cũng có thể hiểu sai.

Nói ngắn gọn, Thanh Loan chờ tới bây giờ, có nghĩa chủ nhân nó cũng chờ tới bây giờ. Bạch Miểu đổi góc độ của mình suy nghĩ, cảm thấy với tình huống này, bọn họ không tức giận cơ bản là không có khả năng.

Nàng quyết định trước khi sư tôn tức giận chủ động nhận sai.

Đầu tiên Bạch Miểu đi đến trước mặt Thanh Loan, duỗi tay sờ lông nó, thành khẩn nói: "Xin lỗi nha, ta không biết ngươi đang đợi ta, nếu không ta sẽ về sớm một chút."

"Chờ ta bận xong, liền đi bắt rất nhiều rất nhiều sâu béo múp cho ngươi, được không?"

Thanh Loan vừa nghe đến chữ "Sâu", tức khắc lấy lại tinh thần. Nhưng nó không quên lúc này mình còn đang tức giận, cho nên vẫn duỗi thẳng cổ, kiêu ngạo hừ một tiếng.

Nhìn thấy tư thái này của nó, Bạch Miểu nhẹ nhàng thở ra.

Tên nhỏ tạm thời đã thu phục, còn lại một tên lớn.

Tiếp theo, nàng đứng lên, cõi lòng đầy sự biết lỗi mà nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết.

"Sư tôn, có phải người cũng đợi lâu rồi?"

Thẩm Nguy Tuyết nhớ tới bức tranh chưa hoàn thành kia: "Vẫn tạm."

Vậy nghĩa là đợi lâu rồi.

Bạch Miểu có chút ảo não.

Sớm biết thế đã không ăn lâu như vậy, kéo đối thủ tới không nói, còn đắc tội sư tôn.

Nàng nghĩ nghĩ, tiến lên hai bước, cẩn thận nắm tay Thẩm Nguy Tuyết, dán lên mặt, nhẹ nhàng cọ cọ.

Đây là thủ đoạn nhỏ mà nàng vẫn thường sử dựng khi phạm sai lầm ở kiếp trước. Nàng trông vô tội, chỉ cần cọ cọ như vậy, các trưởng bối sẽ tha thứ cho nàng.

Thẩm Nguy Tuyết có chút ngẩn ngơ.

Da mặt thiếu nữ trắng trẻo non mịn, có lẽ vì từ bên ngoài trở về, còn dính một chút sương đêm ướt lạnh.


Mềm mại lạnh lạnh, xúc cảm tinh tế.

Hắn theo bản năng dùng xương ngón tay vuốt ve một chút.

"Thực xin lỗi, sư tôn." Bạch Miểu ngẩng mặt nhìn hắn, dịu ngoan giống mèo con, "Hôm nay ngày nghỉ, cho nên con mới về muộn chút. Nếu con biết người đang đợi con, nhất định sẽ về sớm, một khắc cũng không trì hoãn."

Thẩm Nguy Tuyết chăm chú nhìn nàng, mu bàn tay còn dán trên má nàng.

Hắn ôn tồn nói: "Không sao, bình an trở về là tốt rồi." Dừng một chút, lại hỏi, "Hôm nay cũng xuống chân núi?"

Bạch Miểu thấy nguy cơ được giải trừ, lúc này mới buông tay, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Thẩm Nguy Tuyết hơi chớp mắt: "Đi xuống chân núi làm gì?"

Hắn luôn không thích can thiệp vào chuyện người khác, một là không có hứng thú, hai là thói quen giữ khoảng cách.

Nhưng thấy Bạch Miểu muộn như vậy mới về, hắn lại không hiểu sao sinh ra một suy nghĩ muốn biết.

Đại khái làm thầy của người khác thì nên như thế, ở chung lâu rồi, sẽ tự nhiên quan tâm, để ý đệ tử mình.

Hắn chưa bao giờ thành lập quan hệ thân mật cùng người khác như vậy, trước đây luôn không hiểu vì sao các phong chủ khác lại yêu quý đồ đệ của bọn họ, hiện tại rốt cuộc có thể hiểu một chút.

Cảm giác này quả thực mới mẻ.

Bạch Miểu một năm một mười đáp: "Đi xem xiếc ảo thuật, ăn lẩu, còn mua một ít đồ ăn vặt......"

Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết rất nhu hòa: "Vẫn là đi cùng bằng hữu sao?"

Bạch Miểu gật đầu: "Bọn họ cũng thích ăn lẩu ạ."

Có bằng hữu chung chí hướng cũng rất tốt, không đến mức quá cô đơn.

Thẩm Nguy Tuyết cảm thấy một tia vui mừng.

Bạch Miểu không rõ Thẩm Nguy Tuyết hỏi vấn đề này làm gì, nhưng nàng cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, tựa như học sinh tiểu học tan học về nhà muộn, bị mẹ giữ lại hỏi đông hỏi tây.

...... Phát triển như này không đúng nha.

Không phải hẳn nên răn dạy nàng mê muội mất cả ý chí sao, sao nhìn qua hắn một chút cũng không tức giận, ngược lại còn hỏi thăm về bạn bè của nàng?

Bạch Miểu không thể hiểu, nàng hơi nhíu mày, biểu tình dần ngưng trọng.

Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng như vậy, quan tâm nói: "Có phải mệt không?"

Bạch Miểu lấy lại tinh thần: "...... Có chút ạ."

"Vậy hôm nay liền nghỉ ở đây đi." Thẩm Nguy Tuyết tự nhiên nói, "Gác mái có giường, ta sẽ không quấy rầy con, con có thể an tâm nghỉ ngơi."

"Ồ, vâng......"

Bạch Miểu ngây thơ mờ mịt đi theo hắn lên gác mái, thẳng đến khi Thẩm Nguy Tuyết rời khỏi phòng, nàng mới đột nhiên phản ứng lại.

Sao còn ở lại qua đêm?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận