Phong Thầm gật đầu cũng không đúng, lắc đầu cũng không đúng.
Đôi khuyên tai này, vốn sẽ trình lên hắn trước, rồi hắn sẽ tặng cho nàng.
Hắn không nghĩ tới đôi khuyên tai ấy sẽ xuất hiện trước mặt Tạ Vi Ninh bằng cách này.
Trông kết quả trước mắt thì có vẻ không khác mấy, nhưng quá trình lại khác nhau như trời với đất. Sự khác biệt này dường như đã tạo nên sự chênh lệch rất lớn trong lòng người.
Sắc mặt Phong Thầm biến hóa mấy lần, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn nặng nề lên tiếng: “Ừm.”
Tạ Vi Ninh nghe đáp án xác thực, tim chợt đập nhanh hơn, khó kìm được sự vui sướng trong lồ ng ngực, khóe miệng bất tri bất giác khẽ nhếch lên: “Ta rất thích, cảm ơn ngươi!”
Trước khi hắn tới, những Ma tu đưa khuyên tai tới giao hộp ngọc cho nàng, nàng còn chưa kịp mở ra, đã nghe đối phương tiến lên nói: “Chủ thượng, khuyên tai mà ngài cần đã chế tạo xong. Vì ngài, Nhị trưởng lão còn cố ý moi tin từ Phù Ngạn tiểu tiên, chế tạo theo sở thích của Đế Nữ đấy. Đôi khuyên tai này, ngài tặng cho Đế Nữ tuyệt đối sẽ không xảy ra bất trắc gì.”
Tạ Vi Ninh nghe xong còn chưa phản ứng lại, đứng ngốc tại chỗ, còn có chút không tin vào tai của mình, đến khi các Ma tu lui ra, nàng mới lấy lại tinh thần, mở hộp ngọc ra.
Khuyên tai quả thật được chế tạo dựa theo sở thích của nàng, Tạ Vi Ninh lần đầu tiên nhìn thấy đã thích rồi.
Hình dáng như giọt nước trong suốt, bên trong điểm xuyết đốm sáng xanh nhạt lấp lánh, giống như bụi sao xinh đẹp. Độ dài rất vừa vặn, không dài không ngắn, cũng không quá dày nặng. Trừ giọt nước quan trọng nhất, những sợi bạc không nối thành một đường thẳng tắp, mà được thiết kế xoắn thành chuỗi.
Đơn giản… nhưng không đơn điệu, cũng có thể xem như dễ phối, còn tiện để nàng đeo thường ngày, rất hợp với thân phận Đế Nữ, xinh đẹp sang trọng cũng không mất đi cảm giác trầm ổn.
Tạ Vi Ninh hoài nghi có phải mình đang nhìn chúng thông qua một màng lọc hay không.
Lời của Ma tu kia rõ ràng đã để lộ ra chuyện Phong Thầm muốn tặng khuyên tai cho nàng. Lúc nàng nghĩ đến đây, đối tượng nhắc tới trong lòng đã chạy tới nơi.
Tuy trong lòng nàng đã biết, nhưng khi thật sự nghe thấy đáp án từ Phong Thầm, trái tim còn đập nhanh hơn lúc mới vừa nhận được khuyên tai.
Tạ Vi Ninh hoàn toàn không biết cảm xúc lẫn lộn trong lòng Phong Thầm, thấy dáng vẻ của hắn còn cho rằng bởi vì chạy tới nên mệt mỏi. Nàng cong mắt, đưa tay ra hiệu: “Ngươi mau ngồi xuống uống chút trà đi, trông ngươi vội chưa kìa.”
“……” Phong Thầm thấy nàng cười vui vẻ, phiền muộn trong lòng hơi giảm bớt, bất chợt nghe câu này, lại nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta uống không nổi.”
Tạ Vi Ninh: “?”
Nàng không ngờ sẽ nghe thấy câu trả lời đầy cảm tính như vậy từ miệng Phong Thầm, ngẩng đầu đánh giá hắn một chút, chần chờ nói: “Xảy ra chuyện gì mà ngươi vội chạy về vậy? Lại còn… tức giận đến thế?”
Nàng nói xong, thuận tay lấy khuyên tai ra ngắm nghía.
Phong Thầm thấy thế, lặng lẽ hít sâu một hơi, ngồi xuống trước mặt nàng, trầm giọng nói: “Không có gì.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Vốn muốn ngăn lấy khuyên tai trước khi mấy người kia đưa tới.”
“……?”
Tạ Vi Ninh lập tức trợn to mắt, lấy khuyên tai giấu ra đằng sau: “Ngươi đã nói tặng cho ta thì không thể lấy lại! Lời đã nói ra như bát nước đã hắt đi!”
Phong Thầm kinh ngạc nhìn nàng, trông nàng như đang “bảo vệ thức ăn”, nội tâm phức tạp, ôm trán nói: “Không phải không tặng nàng, vốn dĩ là ta muốn… tận tay tặng cho nàng.”
Tạ Vi Ninh sửng sốt.
Nhiệt độ trong phòng phảng phất tăng cao, khiến mặt nàng hơi nóng lên.
Tạ Vi Ninh xấu hổ thu lại động tác, đặt khuyên tai trở về bàn, ra vẻ hào phóng tự nhiên, không đổi sắc mặt mà nói: “Ta vừa mới mở hộp ngọc ra ngươi đã tới rồi, xem như tận tay tặng cho ta đi.”
Nàng tò mò hỏi: “Sao đột nhiên muốn tặng ta khuyên tai vậy?”
Phong Thầm mau chóng bình tĩnh lại, lúc này đã hoàn toàn trầm ổn, thần sắc tự nhiên nói: “Hôm ấy phát hiện ý đồ của Chử Lôi, ta đã nhờ Nhị trưởng lão chế tạo cho nàng một đôi khuyên tai để làm pháp bảo phòng ngự.”
“Pháp bảo phòng ngự? Dùng để phòng ngừa Chử Lôi sao?” Tạ Vi Ninh nói, “Ta còn tưởng ngươi sẽ không dùng loại vật này.”
Chung quy trước kia hắn từng nói, với cảnh giới tu vi của hắn, pháp bảo phòng ngự bình thường cũng sẽ vô dụng, nghe có vẻ như rất khinh thường vật này.
Tuy nói vậy, nhưng nàng cầm lấy khuyên tai cẩn thận ngắm nghía, càng nhìn càng thích.
Phong Thầm nhìn nàng một cái, hờ hững nói: “Nó cũng có tác dụng chống lại âm công.”
Hai mắt Tạ Vi Ninh sáng rỡ, lập tức chủ động rót một ly trà cho hắn, nét mặt vui vẻ đầy nịnh nọt dâng tới tay hắn: “Cảm ơn Ma chủ đại nhân! Mời Ma chủ đại nhân uống trà! Tiểu nhân sẽ đích thân trên đường vì ngài!”
“……”
Phong Thầm: “Ừm.”
Hắn bình thản đưa tay nhận lấy.
Tạ Vi Ninh cười thật tươi và nói: “Vẫn là ngươi biết lo, như vậy đến lúc đó ta sẽ được bảo vệ hai lớp! Hơn nữa ta rất thích khuyên tai này, đặc biệt thích loại này. Bây giờ ta đeo lên cho ngươi xem nha…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Bàn tay cầm trà của Phong Thầm cứng đờ.
Tạ Vi Ninh do dự nói: “Hiện tại chúng ta hoán đổi thân thể, khuyên tai này… để cho thân thể của ngươi đeo cũng không thích hợp.”
Nàng đảo tròng mắt, nửa đùa nửa thật: “Nếu đã tặng cho ‘Đế Nữ’, hay là ta đeo lên giúp ngươi?”
“……” Phong Thầm lạnh nhạt nói, “Không.”
“Ôi.” Tạ Vi Ninh đang hứng thú dạt dào, nặng nề thở dài, thất vọng nói, “Nhưng lần đầu tiên ta được người ta tặng khuyên tai, lại không thể đeo lên ngay, thật đáng tiếc! Ta muốn xem thử gương mặt và dáng vẻ của ta đeo lên đôi khuyên tai này sẽ như thế nào. Tò mò ghê, khuyên tai này rõ ràng đẹp đến thế, nhưng ta chỉ có thể đau khổ nhẫn nhịn…”
Phong Thầm đen mặt nói: “Tạ Vi Ninh!”
“Vì sao, ai cũng có lòng yêu cái đẹp.” Tạ Vi Ninh ủ rũ nói, “Chỉ đeo một chút ta xem thử thôi mà, đâu phải bảo ngươi đeo luôn. Dù sao sau này cũng chỉ có ta luôn đeo. Haiz, nhưng mà nhận được quà thì rất nôn nóng, chẳng lẽ bây giờ ta phải đi xỏ tai rồi đeo trong phòng sao? Haiz.”
“……”
Phong Thầm kìm nén rồi nói: “Đủ rồi.”
Tạ Vi Ninh: “Haiz.”
“… Một chút.”
Phong Thầm nhìn ra nàng đang giả vờ như thật sự thất vọng, đáy mắt lại để lộ sự lém lỉnh, nàng diễn giả tạo như thế, rõ ràng là đang trêu ghẹo đùa vui.
Hắn nhìn, lại tựa như ma xui quỷ khiến mà đồng ý, trong lòng bất đắc dĩ nhưng không nghĩ sẽ từ chối sự trêu chọc của nàng.
Tạ Vi Ninh trợn tròn mắt: “Hả?”
Phong Thầm lạnh lùng bổ sung: “Cho nàng xem một bên.”
“…Ồ.” Tạ Vi Ninh ngây ngốc nói, “Được.”
Khi nàng chậm rãi nâng tay cầm chiếc khuyên tai, muốn đeo lên tai trái của “Đế Nữ”, gần đến nơi, ngón tay nàng bỗng nhiên không kìm được sự run rẩy.
Lòng Tạ Vi Ninh vô cùng hoảng loạn.
Nàng đeo khuyên tai cho gương mặt này, hoàn toàn không thành vấn đề, căn bản sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng một khi ý thức người bên trong là Phong Thầm, lại không khống chế được sự căng thẳng!
Chuyện gì thế!
Tại sao! Sao lại trở nên như vậy!
Ban nãy nàng còn trong thế chủ động, làm sao chỉ chớp mắt đã trở nên bị động như vậy!
Không phải, hình ảnh này, sao giống như… không phải chỉ đeo khuyên tai cho bạn nam cho vui một chút thôi sao, có gì mà căng thẳng!
Phong Thầm còn không căng thẳng, nàng căng thẳng làm gì!
Tạ Vi Ninh nghĩ đến đây, bộ não mạnh mẽ bình tĩnh lại, nuốt nước miếng, sau đó liều chết xông lên mà đưa tay nắm lấy vành tai hắn.
Phong Thầm bị ảnh hưởng bởi động tác bất ngờ của nàng, thân thể bất giác nghiêng về trước.
Đến khi thấy rõ phần lỗ tai ở đâu, hai người tức khắc đã gần sát nhau.
Hơi thở Tạ Vi Ninh phả vào tai Phong Thầm, hai người đều sững lại, ánh mắt trong lúc bất tri bất giác đã đối diện nhau.
Thật lâu sau đó.
Phong Thầm bỗng dưng đưa tay lên, bàn tay che lấy gương mặt nàng.
“???”
Tạ Vi Ninh hoang mang hỏi: “Ngươi làm gì vậy? Ngươi che thế này ta không nhìn thấy.”
Sắc mặt Phong Thầm khó coi: “Vậy nhìn từ khe hở ngón tay.”
Nói rồi, thật sự chỉ để lộ cho nàng một khe hở ngón tay.
Tạ Vi Ninh rất khó hiểu, nhưng cũng không dừng lại, đeo chiếc khuyên lên tai hắn. Nàng thấy hắn chau mày, cách bàn tay ồm ồm nói: “Xong rồi. Ngươi nói đi, sao lại che hết mặt ta, thật kỳ cục. Chà, quả nhiên gương mặt của ta đeo khuyên tai này rất xinh.”
Nàng vừa bắt đầu thưởng thức, Phong Thầm đã ra vẻ lạnh lùng vô cảm mà nói: “Xem xong thì gỡ xuống.”
“Haiz, rồi rồi.” Tạ Vi Ninh hỏi, “Nói này, đây hẳn là lần đầu tiên ngươi đeo nhỉ? Cảm giác thế nào? Có phải cảm thấy vành tai đột nhiên nặng hơn không? Lạ lẫm không? Chờ đã, ngươi có thể lấy tay xuống không, nói chuyện thế này rất khó chịu đấy!”
Phong Thầm gằn từng chữ: “Bây giờ ta không muốn nhìn thấy khuôn mặt này.”
Tạ Vi Ninh buồn bực nói: “Đây là mặt của ngươi đấy, ngươi cũng ghét bỏ à?”
“Đúng vậy.”
Giọng điệu Phong Thầm trầm ổn, tự nhiên mà nói: “Ta muốn nhìn nàng.”
“……”
“…………”
Tạ Vi Ninh lập tức gỡ khuyên tai xuống, đột nhiên gạt tay hắn ra, ánh mắt hoảng loạn, trừng mắt nói: “Ngươi đừng nói lung tung!”
Phong Thầm hờ hững nói: “Nàng có biết, ban nãy nhìn thấy gương mặt của ta làm hành động này, ta đã có tâm tình gì không?”
Giọng nói Tạ Vi Ninh yếu đi: “Không biết.”
Phong Thầm xanh mặt nói: “Là —— căn bản không nhìn nổi!”
Tạ Vi Ninh ngẫm lại cũng nổi hết da gà, cúi đầu thật thấp, không dám gây sự với hắn vào lúc này.
Sau đó hai người yên lặng trầm mặc ăn bữa tối, rồi từng người trở về phòng của mình.
Tạ Vi Ninh đến mép giường, nhắm mắt lại ngả người xuống, sau đó nhớ lại những hình ảnh hôm nay hai người ở bên nhau, lại nhớ đến câu nói bất chợt “Ta muốn nhìn nàng”. Nàng chợt vùi đầu vào chăn, sau khi hét bừa một tiếng không rõ nguyên nhân, tê liệt ngã xuống giường, đến rạng sáng mới ngủ.
.
Hôm sau.
Trước đó Đế Nữ đã công bố sẽ lập đài đối luyện, mời mọi người hỗ trợ thi đấu vài trận với ‘nàng’, cũng là muốn học hỏi một chút, xem thử mình có tiến bộ hay không.
Khi Kiếp Sát, Đoạt Kiêu gặp lại Ma chủ và Đế Nữ, cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ, nhưng không biết rõ tại sao.
Cũng cảm thấy dường như chỉ trong một đêm, bọn họ tương tác trở nên hơi ngượng ngùng, hoặc có thể nói là khách khí? Dường như nói chuyện rất thận trọng.
Hai hộ pháp nhìn nhau, vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân.
Ma chủ đã phân phó về sau sẽ đưa đồ ăn đến viện của ngài, ngài sẽ dùng cơm cùng Đế Nữ. Đến mức này rồi, còn xảy ra chuyện gì nữa sao?
Vì thế, trong bầu không khí như vậy, cuộc đối luyện đã bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...