Người hầu dọn toàn bộ chén đ ĩa trong phòng, giữa sự yên tĩnh dường như còn thoang thoảng mùi hương.
Gian phòng này của Phong Thầm chưa từng xuất hiện bóng dáng dĩa thức ăn nào, thỉnh thoảng có một ít bánh ngọt, sự thỉnh thoảng này còn được tính theo năm.
Trong viện hắn thường thấy nhất là ấm trà xanh, trở về phòng sẽ rót một ly trà, vừa nếm có vị đắng chát, uống cạn lại có hậu vị ngọt thanh mát, khi vị đắng tan đi làm người ta không khỏi say đắm. Hương trà thơm mãi không phai, tựa hồ có thể xoa dịu một ít buồn bực trong lòng hắn, như thể có được một phút thư giãn giữa những ngày bất biến.
Người hầu biết Ma chủ thích yên tĩnh, thường đến vào lúc Ma chủ chưa về, canh thời gian để nấu trà và giao cho Tả Hữu hộ pháp. Đây là lần đầu tiên chân chính vào chủ viện, nhất cử nhất động đều căng thẳng, cố gắng không để chén đũa va chạm vào nhau, cúi đầu không dám nhìn nơi khác, chỉ muốn nhanh chóng làm xong rồi rời đi.
Dựa theo quy củ, trong phòng nhiều mùi hỗn tạp, bọn họ nên lấy linh thực chuyên hút mùi ra thanh lọc không khí, nào biết mới vừa lấy ra thì nghe giọng trầm thấp của Ma chủ đang đứng bên cửa sổ: “Không cần.”
Người hầu sợ tới mức run tay.
“Lui xuống hết đi.” Phong Thầm tùy tiện lướt nhìn.
“Vâng!” Người hầu nhanh chóng rời khỏi, trong lúc đó còn thầm nói: Cảm thấy mấy ngày nay Ma chủ lại thay đổi nhiều hơn trước nữa.
Những thứ bình thường chưa từng được phép dường như đang dần thay đổi.
Trong phòng.
Tầm mắt Phong Thầm dừng trên bàn, rồi rơi xuống chiếc ghế bên kia.
Người hầu chưa kịp chỉnh lại hướng ghế đã bị bảo lui, hiện giờ trên chiếc ghế trống rỗng còn lưu lại dấu vết và nhiệt độ của người vừa ngồi lúc nãy.
Giống như mùi thức ăn còn vương lại, cũng do nàng mang đến.
Gió nhẹ lùa vào cửa sổ, dần dần tiêu tan mùi hương, cũng thổi tan nhiệt độ.
Đây là gian phòng mà hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nhưng hiện tại lại khiến hắn nảy sinh sự khó chịu vô cớ.
Rõ ràng mới chỉ qua hai ngày, mà đã có chút không quen với sự quạnh quẽ trống vắng ở nơi đây.
Sau khi Phong Thầm hồi thần, bản thân cũng cảm thấy có hơi hoang đường.
Hắn nhíu mày, trở về giường muốn tĩnh tâm đả tọa, khi khom lưng sắp xếp chăn gối, chợt nhận thấy một tia khác thường.
Nét mặt Phong Thầm tức khắc trở nên vi diệu, buông tay đứng thẳng người, không lâu sau, hắn hoài nghi cúi sát xuống và nhẹ nhàng hít lấy.
Hình ảnh nhất thời hiện ra cực kỳ quỷ dị, như nội tâm của hắn.
Vì sao cùng là một người, mùi đệm chăn khi ngủ lại có sự khác biệt như vậy?
Lòng Phong Thầm chấn động.
Tiên và Ma khác nhau rõ ràng thế sao?
Trước kia hắn cũng là Tiên tu, sao lại không cảm thấy? Chẳng lẽ bởi vì còn quá nhỏ?
Phong Thầm không thể không nhớ lại quá khứ, một buổi tối năm 17-18 tuổi mang theo Đoạt Kiêu Kiếp Sát, ba người quyết định nằm vùng trước thôn xóm nọ.
Khi đó tu vi của bọn họ không cao lắm, buổi tối thay phiên nằm vùng, vốn phải ở càng gần mới càng an toàn, nhưng bởi vì sau một ngày, trên người Đoạt Kiêu có mùi hôi nên lựa chọn cách xa hai trượng.
Nghĩ đến đây, gương mặt Phong Thầm nhất thời càng thêm quái dị.
Tại sao Tạ Vi Ninh nằm trên giường hắn hai buổi tối, mùi hương vương vấn khiến… toàn thân thoải mái?
Giống như bản thân nàng, khiến người ta cảm thấy ấm áp thư thái.
“Chủ thượng.” Giọng của Kiếp Sát vang lên trong viện.
“Vào đi.”
Lúc này Kiếp Sát mới đẩy cửa bước vào, sau khi khép cửa liền đặt kết giới cách âm.
“Chủ thượng, thuộc hạ theo dõi Tam trưởng lão nhiều ngày, phát hiện sau khi chủ thượng và Đế Nữ trở về, Tam trưởng lão đã có chút động tĩnh. Khi Đế Nữ nghỉ ngơi bên chỗ ngài, lão từng bước ra cửa, nhưng chưa được mấy bước thì quay về, sau đó có một lần bị Ma tu đi ngang qua nhìn thấy, mới giả vờ đi dạo xung quanh một vòng, thuộc hạ cũng không biết lão nghĩ gì. Có điều Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão rất hứng thú với việc tu sửa Đỉnh Vạn Ma, cho nên kéo Tam trưởng lão khắp nơi dạo quanh, không cho lão cơ hội làm gì.”
Kiếp Sát nói: “Thuộc hạ rất lạ, chúng ta và Yêu giới đã ngừng hợp tác, hơn nữa ngài cũng không còn liên lạc với Yêu Chủ, hiện tại Phùng Ma môn còn thiết lập phòng thủ, trước đây có Yêu tu muốn thử mấy lần đều bị chúng ta đánh trở về, đến mức này Yêu giới thì đã sớm phát hiện, sao bọn họ vẫn có thể kìm lòng được…”
“Ma giới trăm năm không có chủ, ai cũng có thể ra vào, Phùng Ma môn trước đây tựa như vật trang trí.”
Vẻ mặt Phong Thầm lạnh giá, nói: “Yêu giới trăm năm qua, hẳn là còn đường lui.”
Hắn cười lạnh nói: “Nếu bọn họ cẩn thận, chỉ để Tam trưởng lão và Chử Vũ bên cạnh ta, những nơi khác ở Ma giới e là cũng có không ít.”
Kiếp Sát kinh hãi nói: “Vậy làm sao đây? Có cần thông báo với các Ma Tôn khác đi bắt người Yêu giới hay không?”
“Không cần.” Phong Thầm nói, “Động tĩnh lớn, càng dễ rút dây động rừng. Còn nữa, dù cho Yêu tu tu ma cũng không tu được cảnh giới cao.”
Kiếp Sát đáp: “Cũng phải, như thế… Nếu sắp đặt người ở Ma giới, không biết bọn chúng có ý đồ gì.”
“Yêu giới tạm thời sẽ không có hành động, có lẽ bọn chúng hơi nghi ngờ, nhưng ngoài cắt đứt hợp tác, Ma giới cũng không có hành động khác. Nếu ngươi là bổn tọa, biết được bạn tốt nhiều năm đã phản bội, chỉ làm có thế thôi sao?”
Kiếp Sát quả quyết nói: “Chắc chắn không.”
Nói xong nàng liền nhận ra: “Thế nên hiện tại Yêu giới chỉ nghi ngờ, nhưng muốn thêm một bước xác nhận, sau khi xác định khả năng mới quyết định được sẽ ra tay như thế nào?”
“Không sai.” Đôi mắt Phong Thầm không có chút nhiệt độ, “Tiếp tục theo dõi. Nếu ta không đoán sai, không quá hai ngày Tam trưởng lão sẽ có hành động.”
Kiếp Sát đáp lời, sau đó thở dài: “Đáng tiếc Yêu giới đã phòng bị Ma tu chúng ta từ rất sớm, bây giờ nghĩ lại trước kia ra vào Yêu giới mua bán còn chưa vào sâu trong Yêu giới, hiện giờ rất khó tra tuyến đường và bố cục bên trong. Mấy ngày nay người của thuộc hạ đi lại trong Yêu giới rất khó khăn.”
Trước đây không cảm thấy gì, suy cho cùng khi đó Ma giới bọn họ không có chủ, chỉ lo mỗi thành của mình đã tốt rồi, mặc kệ chuyện khác, hiện tại ngẫm lại mới cảm thấy trong này có thiếu sót thật lớn.
Sớm biết như thế, lúc trước nên hợp tác với chư vị Ma Tôn, dù cho không có chủ cũng phải thiết lập canh giữ Phùng Ma môn. Nhưng ngẫm lại tình cảnh lúc đó, đoán chừng mọi người sẽ khinh thường chẳng để tâm, còn cảm thấy bọn họ có quỷ kế gì đó.
Phong Thầm lạnh nhạt nhìn nàng, nói: “Chỉ có thực lực mới quyết định thắng bại.”
Kiếp Sát nghe liền sững sờ, chợt nhớ câu chuyện lúc trẻ, lập tức cười nói: “Vâng!”
Tựa như năm đó, rất nhiều lúc bọn họ không hiểu, cũng bất đắc dĩ nên mới ra tay, đều dựa vào thực lực mà chiến thắng. Nàng gần như đi vào ngõ cụt, quên mất điểm quan trọng nhất, chỉ cần có thực lực, thứ khác có là gì? Có thể Ma tu bọn họ không bằng các giới khác, nhưng luận về bản lĩnh đánh nhau nhất định là đệ nhất, đã đánh hơn trăm năm, sao có thể không đánh nổi chứ!
Phong Thầm thấy nàng thông suốt, khẽ gật đầu, ra hiệu nàng có thể rời đi.
Kiếp Sát đang định xoay người, lại nghĩ tới gì đó, đứng yên muốn nói lại thôi.
Phong Thầm giương mắt: “Còn có chuyện gì?”
Kiếp Sát: “À… Thuộc hạ chợt nhớ, Đế Nữ nằm trong phòng ngài mấy ngày, có cần thuộc hạ thay đệm chăn không?”
Chuyện trong phòng Ma chủ, bao gồm đổi ấm trà, bó hoa, lau chùi hay thay đệm chăn; đều do nàng và Đoạt Kiêu thay phiên nhau làm, nếu giao cho người khác bọn họ cũng không yên tâm.
“……”
Kiếp Sát thấy im lặng đến đáng sợ, quan sát Phong Thầm, thấy vẻ mặt hắn tối thui, tay cầm chén trà vẫn còn dừng giữa không trung, lạnh nhạt nhìn đăm đăm, nàng tức khắc hiểu ra, nghiêm nghị nói: “Là thuộc hạ lắm miệng, thuộc hạ còn có việc, đi ngay đây ạ.”
Dứt lời, nàng nhanh chóng xoay người mở cửa, lại nhanh chóng khép lại, mũi chân nhún xuống đất mượn lực bay ra khỏi chủ viện của Ma chủ.
Đến khi cách khá xa, Kiếp Sát không thể kìm nổi mà cong khóe môi.
Đoạt Kiêu nhìn nàng, thấy thế bèn hỏi: “Ngươi nghĩ đến gì vậy, sao lại cười… ghê tởm thế?”
Kiếp Sát lập tức lạnh mặt, trợn mắt nói: “Ngươi thì biết cái gì, ta đang vui.”
Đoạt Kiêu: “…Ồ? Không phải ngươi mới bước ra từ chỗ chủ thượng sao, đã xảy ra chuyện gì, có gì vui thế…… Ê ê ngươi đừng đi!”
.
Một ngày mới lại đến, có lẽ trước đó Tạ Vi Ninh đã ngủ no nê rồi, hôm nay dậy khá sớm.
Nàng ra khỏi phòng, nhìn thấy Phù Ngạn đang lau bàn đá trong sân, thắc mắc: “Phù Ngạn, ngươi đang lau gì thế? Chẳng phải nơi này có thị nữ Ma cung phụ trách sao?”
Tạ Vi Ninh tiến lên vài bước: “Ngươi không cần tự ôm lấy mấy việc không cần thiết ở đây vì ta…”
Khi nàng thấy đ ĩa bánh rán hành thơm lừng và chén thạch trong suốt rải cánh hoa hồng ngọt ngào trên bàn, liền ngơ ngẩn.
Tạ Vi Ninh kinh hỉ nói: “Ngươi làm à?!”
Phù Ngạn không khỏi mỉm cười, lắc đầu nói: “Không phải. Hôm nay nô tỳ dậy sớm ra sau bếp hỏi nguyên liệu nấu ăn, Ám Giao Vệ đã đưa hai món này đến đây. Nói là Ma chủ cố tình dặn dò, những ngày này sáng trưa chiều đều phải chuẩn bị thức ăn cho người dù người có ăn hay không, nhất định phải có.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Dư Tình Khả Đãi
2. Vọng Tưởng Với Anh
3. Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng
4. Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
=====================================
“…Hả?” Tạ Vi Ninh vừa ngồi xuống, muốn dùng muỗng múc một miếng thạch ngon lành này, nghe thế liền ngẩng đầu hỏi, “Ma chủ dặn dò sao?”
Phù Ngạn cười tủm tỉm: “Đúng vậy. Hơn nữa Ma chủ nói ngài thích ăn thức ăn phàm trần, trời vừa sáng Ám Giao Vệ còn đặc biệt phái một người đến thành trấn gần Tiên giới nhất để mua đấy. Nhưng mà, chén thạch hoa ngọt này chế biến từ linh thực cấp thấp, ăn vào sẽ cảm giác được một chút linh khí, không khác thức ăn phàm trần lắm.”
“À…” Tạ Vi Ninh ngượng ngùng nói, “Ta không phải chỉ ăn mỗi thức ăn phàm trần, chỉ cần ngon là ăn, không kén chọn. Do trước kia không biết nói cái gì, nên chỉ nói thức ăn phàm trần.”
Phù Ngạn gật đầu: “Nô tỳ hiểu rồi, sẽ nói với Ám Giao Vệ về sau có thể mua những món khác.”
Tạ Vi Ninh nhìn món ăn vặt trước mặt, trong lòng vừa vui vừa ngại, vô cùng phức tạp, không nhịn được mà thở dài: “Haiz, thật sự có lỗi ghê.”
“Chẳng lẽ Điện hạ cảm thấy Ám Giao Vệ đi mua những thứ này thì không ổn?” Phù Ngạn cười vui vẻ, “Điện hạ đừng lo lắng, bọn ta đều tu luyện, ngày thường vốn ít ngủ, hừng đông đi mua cũng không phải chuyện to lớn gì. Huống hồ, đây chính là tâm ý của Ma chủ đối với ngài! Ám Giao Vệ cũng nói chưa bao giờ thấy Ma chủ để tâm đ ến ai đến vậy!”
Động tác ăn của Tạ Vi Ninh trở nên sượng trân, ánh mắt chớp chớp, thầm nói: “Không phải, vấn đề là bảo người đi mua bữa sáng, ngươi lại nói đến chuyện gì đâu.”
Để tâm… Phong Thầm để tâm đ ến nàng?
Trong lòng Tạ Vi Ninh mơ hồ có một suy đoán rất khó tin, nhưng nghĩ đến biểu hiện đêm qua của hắn, tự hỏi liệu có phải tên này muốn lấy lòng nàng để làm chuyện gì hay không. Chẳng lẽ cảm động trước lời nói của nàng trong không gian tối tăm kia? Đây là muốn cảm tạ nàng?
Có lẽ do ánh nắng khiến nàng nóng ran cả người, hoặc do Phù Ngạn đứng bên cạnh cười quá to, nàng bực bội: “Cười cái gì mà cười, có gì buồn cười!”
Phù Ngạn che miệng nói: “Nô tỳ rất vui, cuối cùng điện hạ đã gặp được một người thật lòng thích người, đối xử tốt với người.”
Tạ Vi Ninh: “Ngươi đừng nói bậy. Cũng đừng nói trước mặt Ma chủ Ma tu, nếu không thì xấu hổ biết bao.”
Phù Ngạn nói: “Yên tâm, nô tỳ hiểu rõ, nô tỳ chỉ dám nói như vậy trước mặt người.”
Tạ Vi Ninh thấp giọng nói: “Ngươi thì hiểu cái gì, ngươi không hiểu đâu. Ta nói này, haiz, hình như cũng không thể nói rõ được.”
Phù Ngạn cười nói: “Điện hạ, người đừng đọc mấy bài vè với nô tỳ chứ.”
Tạ Vi Ninh do dự một lát rồi nói: “Haiz, tóm lại giữa ta và Ma chủ xảy ra nhiều chuyện rất phức tạp, nhưng ta và hắn tuyệt đối không như các ngươi nghĩ.”
Nàng cảm thấy, quan hệ của bọn họ là tin tưởng lẫn nhau, không có ai sánh bằng. Nhưng nếu nói để tâm… trước kia chưa từng cảm thấy đột ngột như vậy.
Phù Ngạn sững sờ, thở dài rồi đáp: “Vâng.”
Sau khi kết thúc bữa ăn, Tạ Vi Ninh đứng lên chuẩn bị ra sân, nhưng sắp tới cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng nàng bất giác có một dự cảm.
Khi nàng đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Phong Thầm dưới bậc thềm.
“Tới rồi à?”
Ma giới hôm nay, tựa như mây tan ánh nắng chiếu rọi, ngay cả sắc trời luôn u ám cũng nhuốm màu ánh sáng.
Ánh nắng hắt lên khuôn mặt Phong Thầm, nửa bên mặt hắn tỏa sáng rạng rỡ, dường như cũng xua tan thật nhiều khí lạnh trên người hắn.
Phong Thầm thấy nàng đứng ngốc tại chỗ không nói lời nào, không khỏi nhíu mày: “Sao vậy?”
Tạ Vi Ninh thu hồi suy nghĩ, bước xuống đi đến bên cạnh hắn, nói: “Không có gì. Không phải nói muốn dẫn ta đi xem thử Ma giới hiện tại sao? Đi thôi.”
Vào Ma giới, hai người đi rất suôn sẻ, dù không có bọn Kiếp Sát đi theo cũng không lo lắng chút nào, chỉ vì có Ma chủ nào đó, chỉ cần có hắn, đã làm người cảm thấy an toàn vô bờ bến.
Tạ Vi Ninh bước tới, mở miệng cất tiếng: “Hôm nay ngươi dặn Ám Giao Vệ đi mua thức ăn cho ta à?”
Phong Thầm bình thản đáp: “Ừm.”
Tạ Vi Ninh: “Những ngày ta ở đây, một ngày phải có ba bữa?”
Phong Thầm: “Ừm.”
Hắn nhìn nàng rồi nói: “Nếu ngươi không muốn cũng có thể bỏ bớt.”
Tạ Vi Ninh: “Vậy thì vẫn phải muốn chứ.”
Nàng soi xét thần sắc của hắn, lên tiếng hỏi: “Vậy vì sao ngươi… đột nhiên muốn làm những điều này? Chuẩn bị cho ta để làm gì? Muốn lấy lòng ta à?”
Phong Thầm nghĩ một chút, không đổi sắc mặt mà gật đầu: “Cứ xem là thế.”
Tạ Vi Ninh: “… À.”
Nàng bất chợt cạn lời.
Ra khỏi Vô Niệm Thành, Tạ Vi Ninh nhìn bên ngoài cuối cùng đã có đường lát đá bằng phẳng chứ không phải đất đá, phút chốc đã bị hấp dẫn sự chú ý.
“Không tệ không tệ.” Nàng hài lòng đánh giá, “Trông công trình không hề bị xén bớt nguyên vật liệu, thế này thì ta an tâm rồi.”
“Nhìn sang bên kia thử.”
Tạ Vi Ninh nói: “Thành của các ngươi làm việc quả thật khiến người ta yên tâm, nhưng các thành khác thì không biết sao.”
Không lâu sau, hai người bước vào một con đường lớn đang sửa chữa, Tạ Vi Ninh nhìn một vòng chung quanh, gương mặt từ từ hiện lên sự khó hiểu: “Con đường này chỉ xây rộng mỗi thế này à?”
Phong Thầm nhìn, thắc mắc: “Vẫn chưa đủ sao?”
Bề ngang hiện giờ đủ để ba chiếc xe ngựa đi tới đi lui thoải mái.
Tạ Vi Ninh lại nói: “Nhưng chúng ta, ngoại trừ người, xe ngựa, còn có yêu thú cưỡi đi lại. Đến lúc đó, người trên đường nhiều lên, lại thêm xe ngựa và cửa hàng, yêu thú chen chúc một đống ở đây, không phải sẽ hù chết người ta sao? Cho dù không hù chết, đi dạo cũng không thể an tâm, còn đề phòng yêu thú tập kích bất ngờ nữa.”
“Như vậy đi, ta cảm thấy nên mở rộng thêm một chút. Để cho yêu thú một con đường, sau đó xác định một điểm cố định ở khoảng cách nhất định, thiết lập một nơi có thể tạm quản yêu thú. Như thế thì dù người khác hay người cưỡi yêu thú cũng có thể an tâm.” Tạ Vi Ninh nói, “Cũng rất dễ hiểu, không khác trạm dịch là bao, chẳng qua khoảng cách giữa các điểm sẽ ngắn hơn trạm dịch thôi.”
Phong Thầm lập tức đáp lời.
Sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, thân thể sững lại, nét mặt căng thẳng mà cất lời khen: “Suy nghĩ của ngươi rất hay.”
Tạ Vi Ninh thuận miệng nói: “Tất nhiên, đều là trí tuệ của người xưa mà.”
Phong Thầm chuyên chú nhìn nàng, kết quả nhìn thấy dường như Tạ Vi Ninh không có cảm giác gì, quay đầu lại nhìn xuống đất, bước sang vài bước để tính khoảng cách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...