Y như lời của Phong Thầm.
Từ trước đến nay Tiên Đế Tiên Hậu vào Quan Thế đài bế quan sẽ không quá bảy ngày, ngày thứ bảy, cánh cửa nặng trịch cổ xưa kia mở ra.
Ngoài cửa chúng tiên quan đã chờ từ sớm nhao nhao đến nghênh đón.
"Bái kiến Tiên Đế Tiên Hậu!"
Lực đạo ôn hòa vô hình lướt qua người bọn họ, khiến đám người còn chưa hành xong hết lễ đã đứng dậy.
Tiên Đế nghiêm túc trang trọng, Tiên Hậu trông nét mặt hiền hòa lại không mất khí độ.
Lúc hai người đi ra, linh lực trong không khí dường như dồi dào hơn rất nhiều, khiến người ta nhất thời tâm thần sảng khoái, tựa hồ sự khốn đốn nhiều năm đều được giải thoát.
Kim quang lóa mắt bên trong cánh cửa phút chốc tràn ra, khiến mọi người không khỏi nheo mắt, lòng tràn ngập kính nể.
Cánh cửa lớn phía sau kia tựa bạch ngọc không tì vết, đôi lúc có kim quang lưu chuyển trong chớp mắt, ẩn chứa sức mạnh vô tận, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Nhưng ai cũng biết trên cửa lớn này điêu khắc hoa văn tượng trưng cho Ngũ giới, cùng với Thần tộc đã sớm sụp đổ trong câu chuyện xưa.
Sau cánh cửa, là Quan Thế đài khiến vô số người tò mò và sùng kính, trong truyền thuyết là nơi huyền diệu có thể xem mọi chuyện trong thiên hạ.
Đáng tiếc Quan Thế đài này, chỉ có Tiên Đế và Tiên Hậu được Thần tộc chúc phúc có thể vào.
Mà hiện giờ Thần tộc đã sụp đổ, mấy trăm năm chưa từng gặp người nào có một chút huyết mạch Thần tộc.
Quan Thế đài đóng lại, trước mắt lại khôi phục như thường.
Tiên Đế Tiên Hậu cũng thu lại khí tức lúc vừa xuất quan, quanh thân không khác gì người khác.
Tầm mắt hai người đảo một vòng trong chúng tiên quan, không tìm được người mình muốn tìm, lại quay về đằng trước.
Tiên Đế nhăn mày, hỏi: "Hiện giờ Đế Nữ vẫn chưa tỉnh sao?"
Mọi người đã sớm đoán được bọn họ vừa ra ngoài sẽ hỏi vấn đề này, tuy nói đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng khi thật sự gặp phải vấn đề này, bọn họ vẫn cúi đầu, nhất thời không biết nên đáp như thế nào.
Sự khó xử này cũng không quá lâu, chẳng được bao lâu, phía dưới có một Tiên Y nói: "Hai ngày trước Đế Nữ đã tỉnh lại."
Hắn dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Thương thế đã lành hơn phân nửa."
Tiên Đế Tiên Hậu đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tiên Y: "Nhưng vẫn chưa khỏi hẳn."
Hai người lại nảy tim lên.
Biết ngay sẽ là như thế!
Trong lòng bọn họ biết sau khi gặp Tử Lôi, cho dù tận sức cứu trị cũng sẽ không khỏi nhanh như vậy, đang muốn hỏi bao nhiêu lâu, Tiên Y kia lại nói thêm: "Nhưng cũng không phải chuyện xấu."
Tiên Đế Tiên Hậu nhất thời cứng đờ.
Tiên Y: "Nói ra cũng kỳ quái, Đế Nữ gặp Tử Lôi, trên người chỉ có ngoại thương, vẫn không tổn thương đến bên trong.
Nghe nói sau khi Ma Tôn kia chịu Tử Lôi, cũng chỉ cháy đen cả người, sau đó đã tự lành.
Ắt hẳn Tử Lôi kia cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, trái lại không giống như sách cổ ghi lại.
Có điều trước khi Đế Nữ đi, cánh tay phải đã để lại ngoại thương, không ngờ lại đả thông toàn thân nàng, ngày sau tu luyện chắc chắn sẽ càng thông thuận."
"Nhờ họa được phúc, trái lại là vận khí."
Tiên Đế nói một câu, nói xong chợt thấy không đúng.
Trước khi đi?
Ngay sau đó Tiên Y than một tiếng: "Nhưng Đế Nữ đi quá vội vã, lão phu còn chưa đưa dược, nàng đã rời đi.
Cũng may ngoại thương ở cánh tay phải kia không quá nghiêm trọng, hai ngày này hẳn là cũng đang chậm rãi tự lành, sau khi Đế Nữ trở về uống vài đan dược là được."
Một vị tiên quan bên cạnh nhanh chóng đẩy hắn một cái.
Trong sự im lặng của đám đông, Tiên Y hậu tri hậu giác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sáng như đuốc của Tiên đế Tiên Hậu.
"Rốt cuộc là chuyện gì!"
"Nói!"
"Nói rõ ràng!"
Dáng vẻ thong dong trầm ổn của hai người lúc mới ra Quan Thế đài trong chớp mắt bị phá vỡ, Tiên Đế vung ống tay áo lên, khí thế trên người khiến người khác choáng ngợp không dám tới gần.
Mọi người tránh ra một đường, Tiên Đế Tiên Hậu gia tăng tốc độ bước chân.
Lúc này mới có người căng da đầu nói: "Sau khi Đế Nữ tỉnh lại, liền lấy thủ lệnh thông hành của Tiên quân, đã ra ngoài Bất Ngự Môn."
"?!"
Tiên Hậu có chút kinh ngạc: "Nó vừa mới tỉnh lại đã muốn ra ngoài sao?"
Nữ nhi của bọn họ từ khi nào lại biến thành như vậy? Bình thường sau khi bị thương trở về, không phải đều nằm hơn nửa tháng, khóc nháo muốn mấy món đồ chơi pháp bảo, sau đó xuống dưới ra oai chảnh chọe và không nghe khuyên bảo sao?
Trong mắt Tiên Đế bùng lên ánh lửa, trầm giọng nói: "Đế Nữ đi đâu rồi? Thủ lệnh thông hành kia lấy từ đâu ra? Nó đến Ma giới bị trọng thương như vậy, không lo dưỡng thương, ngược lại chạy ra ngoài làm gì? Đám ma tu ngoài Bất Ngự Môn làm gì có chuyện tha cho nó!"
Ông vốn tưởng rằng nữ nhi ngoan của mình lại giở tính, nghĩ mọi cách lấy thủ lệnh thông hành để ra ngoài, lại không nghĩ tới, phía dưới có một Tiên quân bước ra, hình như có chút lúng túng: "Hồi Tiên Đế, là ta đưa."
Tiên Đế dừng lại, nhìn về phía hắn, đột nhiên đau cả đầu.
Ông nhận ra người này, là lão nhân trong Chúng Tiên điện.
"Ngô nhi* tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ đắc tội Tiên quân, mong thỉnh thứ lỗi."
(Ji: *吾儿 - con của tôi, chữ 吾 này ý chỉ bản thân, vật sở hữu của bản thân)
Ông khách khí như vậy, nếu là lúc trước, vị tiên quân này tuy trong lòng tức giận Đế Nữ bao nhiêu, nhưng chỉ có thể làm vẻ mặt hòa ái nhận lấy, không nói gì nhiều.
Tiên Đế đều hạ mình, dùng như vậy thái độ, bọn họ còn có thể nói thêm cái gì?
Lúc trước đúng thật là như vậy.
Nhưng hiện tại, sau khi Tiên Đế nói xong liền phát hiện nét mặt đối phương có một vẻ không thoải mái và cổ quái.
Tiên quân không biết nên mở miệng thế nào.
Hắn muốn nói, mười Tiên quân Tiên Tôn bọn họ nghe nói Đế Nữ đã tỉnh, vốn định đến hỏi chuyện Tử Lôi lại không nhịn được mà răn dạy vài câu, chọc giận Đế Nữ, một kiếm đã hất bọn họ ra ngoài, cảm giác lúc ấy khó mà chịu nổi.
Khí thế của Đế Nữ lại khiến mọi người trở tay không kịp, mơ hồ bị dọa sợ, mới khó lòng từ chối.
...Hắn có chút khó nói.
Tuy nói hôm ấy bọn họ có cảnh giới cao nên không bị bất kỳ thương tích nào, chỉ ngã sấp mặt mà thôi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng khó có thể mở miệng.
Tiên quân chỉ có thể nói: "Tiên Đế nói quá lời.
Việc này...!Đế Nữ chỉ hỏi một câu, ta thấy Đế Nữ phục hồi khá tốt nên không nghĩ nhiều, mới đưa thủ lệnh cho nàng ấy."
Hơn mười Tiên quân Tiên Tôn hôm đó ở đây nghe hắn nói như vậy, cúi đầu lặng im, không phản bác một câu nào.
Cũng rất may, ngày ấy chỉ có Phù Ngạn tiểu tiên ở bên cạnh Đế Nữ, nàng lấy được thủ lệnh liền đến Lạc Vân Thành, tiểu tiên kia cũng hiểu chuyện không nói lung tung, khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm sau đó.
Tiên Đế Tiên Hậu phát hiện không khí quỷ dị, song lúc dời tầm mắt qua, lại không nhìn ra trên mặt bọn họ không đúng chỗ nào, còn những người ngày đó không có mặt càng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không gặp rắc rối, trong lòng Tiên Đế Tiên Hậu cũng yên tâm một chút.
Ngay sau đó, Hộ Thiên Vệ báo cáo: "Bẩm Tiên Đế, hai ngày trước Đế Nữ đã đến Ma giới."
Hắn gian nan nói: "...Bởi vì Đế Nữ ngồi thuyền mây của Ma giới rời đi, thuộc hạ không thể đuổi theo.
Lúc Đế Nữ rời đi, bên người chỉ dẫn theo mười Hộ Thiên Vệ và thị nữ Phù Ngạn tiểu tiên."
"Và nghe tin tức tới báo, sau khi Đế Nữ lên thuyền mây Ma giới, được Ma tu đón vào thành, sau đó quyết định ở tạm Ma cung của Ma Tôn kia hai ngày, hôm nay đúng lúc là ngày thứ hai.
Hộ Thiên Vệ đi theo Đế Nữ vẫn chưa truyền tin về Tiên giới, xem ra bọn họ ở Ma giới vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn.
Chỉ là, hiện giờ Tứ giới đều đang xôn xao đồn đãi, nói Đế Nữ và Ma Tôn...!Tình đầu ý hợp."
"......"
"......??"
Tiên Đế Tiên Hậu lần đầu tiên cảm thấy hoảng hốt.
Lần hoảng hốt nhất trong đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Mấy từ Ma giới Ma tu Ma Tôn, nhai đi nhai lại nửa ngày, suýt nữa đã không thể lý giải.
Bởi vì hai ngày đó Tiên Đế Tiên Hậu vẫn đang bế quan ở Quan Thế đài, không ai có thể quấy rầy, đám người Hộ Thiên Vệ càng bất lực, chỉ có thể phái ra mấy đội đuổi theo đến Ma giới ở phía sau.
Nhưng thuyền mây của đối phương thực sự quá nhanh, chưa được một chớp mắt, đã đuổi không kịp nữa rồi.
Thuyền mây Tiên giới lại không phải thứ bọn họ có thể tùy tiện sử dụng, nếu bắt buộc, cần ít nhất cấp Tiên Tôn mới có thể mở miệng dùng thuyền mây.
Nhưng...
Lấy thanh danh của Đế Nữ, cũng vì quá khứ nàng đã chọc giận không ít Tiên Tôn, hôm đó rời khỏi Lạc Vân Thành nửa ngày, cũng chẳng có Tiên Tôn nào chủ động mở miệng.
Còn về phụ mẫu của Phong Hành tiên quân đính hôn với Đế Nữ, hai vị Tiên Tôn đó ở ẩn từ trăm năm trước, đã từ Tiên quan, càng không thể tìm được bọn họ để tương trợ.
Chỉ một khắc chậm trễ như vậy, lại qua gần nửa ngày, liền có lời đồn đãi truyền khắp Tứ giới, có thể thấy nội dung đó sốc đến mức nào.
Sau khi nghe được lời đồn kia, mọi người ở Tiên giới đều sợ ngây người.
Còn chưa hồi thần lại, thấy Tiên Đế Tiên Hậu sắp xuất quan, liền tới nơi này nghênh đón.
Sau khi Tiên Đế Tiên Hậu nghe xong những chuyện này, đầu óc xoay một vòng liền sáng tỏ, lập tức đau muốn nứt đầu.
"Mau phái người chạy thuyền mây đón Đế Nữ về đây!"
"Vâng!"
Mọi người đều đồng ý, một Tiên Tôn cùng vài Tiên quân theo Hộ Thiên Vệ khởi hành.
Tiên Đế lại chợt hỏi: "Bổn tọa nhớ, Phong Hành tiên quân và Đế Nữ từng đánh dấu trên Thông Lục Nghi của nhau.
Hiện nay hắn đâu rồi?"
Có người trả lời: "Hồi Tiên Đế, mấy ngày trước Phong Hành tiên quân đã bế quan.
Thuộc hạ sẽ gọi Tiên quân tới đây."
Tiên Đế trầm mặt, phất tay để hắn đi nhanh.
Mọi người cúi đầu không dám nhiều lời.
Có lẽ biết sự tình khẩn cấp.
Không bao lâu, liền có bóng người bước vào điện.
Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Hành tiên quân với nét mặt điềm tĩnh lãnh đạm, khí chất xuất trần, trong lòng không khỏi thở dài.
Đừng nhìn hắn toàn thân trên dưới chỉ có áo ngoài đơn bạc, nhưng không có ai dám coi thường hắn.
Tuy hắn chỉ là chức Tiên quân, thực lực lại không thua Tiên Tôn, tuổi chưa tới một trăm, trẻ như vậy đã có thực lực bậc này, là nhân vật nổi tiếng Tứ giới, cũng là người được chọn cho vị trí Tiên Đế tiếp theo mà ai ai cũng biết.
Chỉ tiếc...!đứng cạnh Đế Nữ kia, không thể nào nói nổi hai chữ xứng đôi.
"Tiên Đế.
Tiên Hậu."
Người tới hành lễ với bọn họ.
"Ngươi đến rồi." Tiên Đế cũng xem như nhìn hắn lớn lên, giọng điệu thân thuộc, cũng có thể nghe ra sự lo lắng sốt ruột của ông đối với Đế Nữ, "Lúc trước ngươi và Đế Nữ từng để lại thần thức cho nhau, hiện giờ nó đang ở Ma giới, không biết muốn làm gì, giờ phút này chính là lúc cần đến ngươi.
Hành Nhất, ngươi mau gọi nó về! Nó luôn nghe lời người nhất!"
Tiên Đế lo đến mức gọi cả tên thật của Phong Hành tiên quân.
Phong Hành Nhất nhíu mi tâm lại, lúc nghe thấy Đế Nữ ở Ma giới, khí thế toàn thân trầm xuống không ít.
Chỉ bế quan mấy ngày, sau khi Đế Nữ tỉnh lại không ngờ lại gây ra chuyện lớn.
Hắn nén sự mất kiên nhẫn xuống đáy lòng, duỗi tay gọi Thông Lục Nghi ra.
Mọi người nhìn qua, liền thấy điểm vàng trên Thông Lục Nghi lóe lên vài cái rồi tắt, không có thêm phản ứng nào nữa, càng không thấy có điểm trắng sáng lên.
Điều này...
Phong Hành Nhất đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong mắt như không thể tin được.
Có người thay hắn nói ra, giọng nói đầy khó tin: "Đế Nữ thế mà lại diệt thần thức của Phong Hành tiên quân sao?!"
Điều này ai mà nghĩ đến được chứ?
Chuyện mà trời sập xuống cũng sẽ không xảy ra, cư nhiên đã xảy ra sao?!
Tiên Đế Tiên Hậu cũng bàng hoàng: "Hành Nhất, thế này là sao?"
Phong Hành Nhất nắm chặt Thông Lục Nghi, trong lòng hắn cũng khó hiểu, bèn khom người hành lễ với Tiên Đế Tiên Hậu, trầm giọng nói: "Xin Tiên Đế Tiên Hậu yên tâm, bổn quân nhất định sẽ đích thân đưa Đế Nữ về Tiên giới."
.
Mà Đế Nữ và Ma Tôn bị chúng tiên giới đang nhắc tới.
Lúc này đang ở trong viện của Ma Tôn, một người đứng bên cạnh một người khác, nâng cổ tay của người trước lên, dùng cánh tay của đối phương vẽ một hình trên không trung.
Hành động của người bị cầm tay hơi cứng nhắc, như không có dầu bôi trơn.
Phong Thầm không nhịn được mà nói: "Tạ Vi Ninh, ngươi nghiêm túc chút đi!"
Tạ Vi Ninh nhỏ giọng nói: "Ta rất nghiêm túc.
Ngược lại là ngươi, có thể dùng chút lực hay không? Cứ bay bay làm người ta ngứa ngáy, bảo sao ta nghiêm túc được đây?"
"...!Câm miệng."
Hắn lạnh mặt cầm cổ tay nàng: "Làm lại lần nữa.
Trước khi ta đi, ít nhất ngươi phải biết được một sát chiêu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...