Bao gồm cả chủ trì yến tiệc rất tận tâm thì trên đài có bảy người, ngoại trừ Tần Chính Nguyên, mọi người đều rơi lệ.Nhưng Tần Chính Nguyên và Tống Nghi Lam được coi là cặp đôi mẫu mực ân ái có tiếng trong vòng hào môn, lúc này vợ đang khóc đến thương tâm, ông đứng ở bên cạnh Tống Nghi Lam vuốt vuốt lưng bà, tuy rằng không khóc nhưng có thể thấy vẻ mặt tâm trạng của ông cũng rất đúng thời điểm.Trần Hòa Nhan ở dưới nhìn lên, cô phát hiện ra không riêng gì những người trên đài rơi nước mắt mà dưới đài cũng không ít người cảm động, cô đứng một bên nhìn người thân của Khương gia, hình như cô cũng thấy mấy cô dì bên đó cũng cầm khăn giấy lau nước mắt.Nhìn như vậy, Trần Hòa Nhan cũng cảm thấy có hơi ngượng ngùng, trong lòng tự hỏi, hay là…cô cũng rơi một vài giọt nước mắt?Nhưng hôm này cô nghịch điện thoại khá lâu, mắt hơi khô…Nghĩ như vậy, Trần Hòa Nhan ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh mình.…Dưới ánh đèn, lông mày của người đàn ông nào đó vẫn lạnh lùng như cũ, vẻ mặt lãnh đạm, lúc này anh cũng nhìn về phía trên đài, nhưng cũng không có biểu tình gì dư thừa, đây cũng là vẻ mặt thường ngày của anh trước mặt mọi người.Có lẽ ý thức được Trần Hòa Nhan đang nhìn mình, Tần Tuyển quay sang bên đây nhìn, nhìn khóe mắt cô chuyển động, sự lạnh lùng giữa hai lông mày cũng giảm đi không ít.
Anh nhìn Trần Hòa Nhan, nhẹ giọng nói mấy câu, nhưng đúng lúc bị âm nhạc trên đài che mất, nhưng nhìn khuôn miệng của anh, Trần Hòa Nhan vừa xem đã hiểu hắn hỏi “Làm sao vậy?”Trần Hoa Nhan dừng một lúc, sau đó mới lắc đầu với Tần Tuyển, ý bảo không có việc gì.…Quên đi, vẫn là nên an tĩnh đứng nhìn.Đưa ánh mắt lần nữa trở lại đài, nhìn Khương Hân giống như nàng tiên đang rơi lệ, Trần Hòa Nhan không khỏi suy nghĩ, nhớ lại hồi chính mình kết hôn, lúc đó cô không hề khóc, chỉ cười một cách ngốc ngếch.Khi đó, cô cảm thấy mình đã khoác lên mình bộ váy cưới đẹp nhất cô chưa từng thấy, trang điểm xinh đẹp nhất trong bao nhiêu năm, chuẩn bị kết hôn với người bạn trai mà mọi người đều ghen tị.
Đặc biệt còn là một đám cưới thế kỷ trong mơ mà tất cả các cô gái đều mơ ước, cô chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.Vì vậy, trong ngày cưới, cô cười toe toét ngờ nghệch cả buổi.Khi ba cô nắm tay cô dẫn vào lễ đường, ông ccos hơi lo lắng trước mặt mọi người, không biết phải làm gì, nhưng khi nhìn thấy cô cười rạng rỡ suốt chặng đường, ông cũng vô thức cười xán lạn, hai người họ cứ thế bước đi.
Người này cười còn rạng rỡ hơn người kia.Sau khi trao nhẫn xong, Tần Tuyển thấy cô cười ngốc nghếch, ngay cả lúc anh cúi xuống hôn cô, cô cũng đang cười ngốc, không nhịn được cũng phì cười, sau đó hai vợ chồng nhìn đối phương cười không dứt.Nhìn chung, bầu không khí của đám cưới chủ yếu là do cặp đôi mới cưới điều khiển, lúc đó những vị khách ở hiện trường thấy hai vợ chồng son mới tân hôn này vui vẻ hạnh phúc, cũng bật cười theo.
Sau đó hai bên cha mẹ lên sân khấu, mẹ Trần Hòa Nhan nhìn con gái và con rể đều cười ngọt ngào, trong lòng cũng vui vẻ theo.Đến nỗi hai vị bên Tần gia, Tần Chính Nguyên không biết trong lòng nghĩ như nào, nhưng ông lại rất quan tâm thể diện, mọi người đều vui vẻ cười nên ông cũng cười theo.
Tuy rằng Tống Nghi Lam từ đầu đến cuối đều cực lực phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng cuối cùng vẫn cho mặt mũi con trai mà xuất hiện ở hôn lễ, bà đi theo Tần Chính Nguyên, miệng cười nhưng lòng không cười, thỉnh thoảng có nở nụ cười để ứng phó một vài trường hợp.Cho nên, toàn bộ đám cưới, chỉ có duy nhất một người khóc đỏ mũi chính là người ngày nào cũng ồn ào cô không được kết hôn, em trai cô Trần Hòa Nam.…“Tiểu Hân đứa nhỏ này có duyên cùng nhà chúng tôi, nhớ rõ là năm con bé bốn năm tuổi, tôi gặp con bé trong tiệc mừng thọ của Lưu lão gia tử.
Lúc đó nhìn con bé xinh đẹp dễ thương, ngoan ngoãn trắng hồng như một quả bóng tuyết, tôi nhìn mà thèm, tiếc thay tôi lại sinh ra hai tiểu tử thối này, không có một áo bông tri kỉ…”Suy nghĩ của cô dần tan biến, giọng điệu nhã nhặn, dịu dàng của mẹ chồng cô Tống Nghi Lam kéo Trần Hòa Nhan lại, “Tôi lúc đó còn luyến tiếc không buông, lúc ấy còn cùng con bé nói giỡn, dì không có con gái, nhưng trong nhà lại có hai anh trai nhỏ, sau này lớn liền gả đến nhà dì làm con dâu…Không nghĩ tới lúc ấy nói đùa mà bây giờ lại thành sự thật, đây đúng là duyên phận.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...