Xuyên Sách Phu Nhân Hào Môn Bị So Sánh Không Nhận Thua


Tất cả những người thân thiết nhất với cô đều có kết cục không tốt đẹp, tất cả đều vì cô mà rơi vào kết cục không được chết già…Trần Hòa Nam xuất thân là lính trinh sát, cảm giác cực kì nhạy bén, hơn nữa còn là chị em song bào thai, từ nhỏ đã hiểu nhau, nhưng người khác đều không chú ý nhưng cậu ấy lại cảm giác được chị gái nhìn cậu ấy với ánh mặt tuyệt vọng cùng bi thương không nói lên lời.

Trần Hòa Nam đầu tiên ngẩn ra một chút, suy nghĩ một chút, gãi gãi đầu, đối với anh rể đang cẩn thận cho chị ăn nói: “Anh rể, em nghĩ nếu không…nếu không chúng ta tìm bác sĩ kiểm tra bên trong một chút, dù sao cũng là đầu bị trấn thương, đề phòng sau này không chừng có thể bị chậm phát triển trí tuệ, chứ thế này thật…Còn có thể nhân tiện kiểm tra chỉ số IQ của chị ấy, em từ nhỏ đã sớm thấy chỉ số thông minh của chị ấy có vấn đề.

”Vừa dứt lời, gáy đã bị ba Trần đập mạnh một cái, “Cái thằng nhãi ranh này, nói cái gì lung tung vậy? Đừng có ở đây hồ nháo!”Vẻ buồn bã trong mắt Trần Hòa Nhan cũng nhạt đi, vừa mới ngập tràn tình cảm chị em thì giờ đây trong khoảnh khắc đã bị sụp đổ, cô nuốt xuống một ngụm cháo, híp mắt nhìn vào em trai, “Trần Hòa Nam, đừng tưởng bây giờ chị không thể động đậy là không thể đánh chết em, tin chị để chồng chị vặn rớt đầu em hay không?”Tần Tuyển một tay bưng bát, không nói gì im lặng tiếp tục công việc của mình.


Vẻ mặt của Trần Hòa Nam khoa trương, vừa cười vừa xoa cái đập đằng sau ót, vừa lặng lẽ quan sát thần sắc Trần Hòa Nhan, thấy cô nhắc đến từng lấy gậy gộc đuổi hắn, khí chất nữ bá vương lại trở về rồi, cậu ấy âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng hơi nhếch lên ở nơi người khác không chú ý.

Trong phòng bệnh cười nói huyên náo bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Trần Hòa Nam đứng dậy đi mở cửa, mọi người trong phòng ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía cửa—Cửa bị mở ra, thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người là một bó hoa cẩm chướng lớn màu hồng, theo sau bó hoa là một khuôn mặt mang theo mỉm cười của Tần Ngạn, anh nhìn về phía Trần Hòa Nam mở cửa, đầu tiên là nghi hoặc và sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra đây là ai rồi hướng về phía Trần Hòa Nam cười nói: “Cậu…cậu là em trai song bào thai của chị dâu nhỉ, tôi nhớ trước kia lúc anh trai chị dâu kết hôn có gặp cậu, xin chào, tôi nghe nói chị dâu đã tỉnh, tôi muốn vào thăm, anh trai cũng ở trong?”Trần Hòa Nam lễ phép cười gật đầu với Tần Ngạn, nghiêng người để anh ta tiến vào.

Trần Hòa Nhan cứ như vậy nhìn Tần Ngạn đi về phía giường với một bó hoa lớn, gương mặt thanh tuấn mỉm cười với cô: “Chị dâu, em đến thăm chị, chị đã tốt hơn chưa?”Trần Hòa Nam nhìn thấy Tần Ngạn đồng tử đột nhiên co rụt lại, đột nhiên hít sâu một hơi, cháo trong miệng chưa kịp nuốt xuống đã bị thở gấp mà sặc, một ít trực tiếp phun ra khỏi miệng.

“Ô phốc —— khụ khụ khụ khụ khụ…… Khụ khụ khụ…”Một trận ho khan kinh thiên động địa, cháo màu trắng sữa chảy từ cằm cô xuống cổ áo, thậm chí trên tay Tần Tuyển, người đang ngồi đối mặt với cô cũng bất hạnh trúng chiêu, trên vạt áo cũng dính một ít.

Tần Tuyển lập tức đứng dậy, đặt bát cháo trên tay xuống, lúc này cũng không rảnh lo việc khác, lập tức đặt tay lên lưng Trần Hòa Nhan vỗ nhẹ nhàng cho cô thuận khí, trước đây bác sĩ cũng đã nói, hiện giờ cô không thể có cảm xúc quá lớn, cũng không thể có động tác mạnh, trong đó bao gồm ho khan kịch liệt …“Ai nha, đang tốt mà, đột nhiên…đây là bị làm sao?”Mẹ Trần chạy nhanh tới đầu giường lấy một ít khăn giấy luống cuống vội vàng lau đi vết bẩn ở trên cằm và cổ Trần Hòa Nhan, tay khác vuốt ngực Trần Hòa Nhan, cùng Tần Tuyển giúp cô thuận khí.


Đáng tiếc, hai người một trước một sau cùng giúp cô thuận khí trấn an cũng không bằng việc Tần Ngạn đang cầm hoa tươi với vẻ mặt ngây thơ vô tội, Trần Hòa Nhan nhìn anh ta, nỗi sợ hãi trong đáy mắt cô không thể che giấu, cô hô hấp càng thêm dồn dập, kịch liệt ho khan, không thể bình tĩnh lại được.

“Nhan Nhan! Hít sâu…Ngoan, chậm rãi hít sâu…nhìn anh, hít sâu…” Tần Tuyển mắt thấy thuận khí giúp cô không có tác dụng, không khỏi vội vàng anh liền dùng hai tay nhẹ nâng mặt Trần Hòa Nhan, để ánh mắt của cô hướng về phía mình, nỗ lực điều chỉnh hô hấp và cảm xúc của cô.

Nhưng trong thời gian ngắn ngực Trần Hòa Nhan phập phồng kịch liệt, cơn ho khan hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của cô, căn bản không thể dừng lại.


Hết cơn ho dữ dội này đến cơn ho dữ dội khác, chấn động truyền đến từ trong khoang ngực, ngay sau đó Trần Hòa Nhan cảm thấy âm thanh ong ong trong đầu dần dần khuếch đại, vết thương ở sau đầu đau nhói, khuôn mặt vất vả có huyết sắc lại bắt đầu tái nhợt trở lại, ho khan liên tục sau bỗng xuất hiện một trận nôn khan.

Bên cạnh là Trần Hòa Nam, ba Trần cùng bà nội Trần cũng nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lập tức đi đến vây quanh, Trần Hòa Nam tay nhanh chóng duỗi ra ấn chuông gọi, ấn mấy lần sau trong lòng thực sự nóng nảy, cậu ấy dứt khoát đi nhanh mở cửa ra khỏi phòng bệnh trực tiếp chạy đi gọi người.

Phòng bệnh ấm áp vừa nãy lại trở lên hỗn loạn, chỉ có tiếng ho khan của Trần Hòa Nhan cùng vài tiếng lo lắng…chỉ có Tần Ngạn tay cầm hoa có hơi luống cuống, anh ta không nhịn được đưa tay sờ lên mặt mình—Trên mặt anh ta có gì thứ gì rất đáng sợ sao? Chị dâu do thấy anh ta nên bị dọa?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận