Xuyên Sách Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương
Giờ ra về mấy người họ còn đang tụ tập lại dọn dẹp vệ sinh vì cả trường đều được nghỉ Tết Nguyên Đán, từng người một được phân chia công việc rõ ràng, Mộc Ý Vãn cùng Bối Bối lau chùi bàn học.
Trần Dương đang chùi kính ở phía trên vì quá cao nên đã chồng thêm ghế lên, nào ngờ cậu vừa chuyển động một chút cái ghế liền nghiêng sang một bên.
Trần Dương mặt tái mét khi sắp ngã xuống, còn tưởng bản thân sẽ có vết chầy trên người, nhưng quái lạ cảm giác đau cũng chẳng có, cậu hơi hí mắt nhìn thử liền giật mình la toán, còn cả lớp thì cười như được mùa.
Ngay khi Trần Dương sắp ngã thì một bạn nam bên cạnh đã đưa tay đỡ được, nên cậu đã rơi vào vòng tay rắn chắc ấy.
" Trần Dương đây cũng được gọi định mệnh đấy haha!"
" Định mệnh cái beep! Ông đây không cần.
Nè bạn học ông đây rất thẳng nhá."
" Ờ tôi cũng thẳng."
Lại thêm một trận cười to, sau khi dọn vệ sinh xong trên đường về Trần Dương bị Hà Duy Thành và Nhất Nam trêu chọc thế là cảnh tưởng rượt đuổi người bắt đầu diễn ra.
" Đã lớn thế này còn chạy nhảy như con nít hừ.
Nè cái tên kia sao dám đánh vào Nhất Nam như vậy hả? Cậu chết với tôi!"
" Aa tha cho tớ đi!"
" Có giỏi đừng bỏ chạy!"
Thế là việc rượt đuổi đổi người thành Bối Bối đuổi theo Trần Dương, Hà Duy Thành thở phì phò giơ ngón tay cái với Nhất Nam, chỉ có thể tội nghiệp Trần Dương khi không lại bị đuổi như vậy.
Nhất Nam sợ Bối Bối sẽ đánh người nên đã chạy theo hai người để ngăn lại.
Mộc Ý Vãn và Phó Lãng chậm rãi đi nhìn họ chơi đùa với nhau, cô đi đến cổng trường đã thấy Tề Đông đứng chờ.
Cô không muốn nói chuyện với ông ta nên đã giả vờ như không thấy bước tiếp.
" Mộc Ý Vãn! Chúng ta nói chuyện một lát đi."
" Tôi không có chuyện gì để nói với Tề Tổng cả."
" Chỉ một lát thôi sẽ không làm mất thời gian của cháu."
Suy nghĩ một lát cô cũng gật đầu đông ý và quay sang nói với Phó Lãng một lát cô sẽ quay lại.
Bốn người kia rượt đuổi thấm mệt cũng đành bỏ cuộc cùng nhau đi ra ngoài cổng, thấy Phó Lãng đứng một mình, bọn họ tò mò nhìn người đàn ông kia đang nói chuyện với cô đứng cách không xa.
" Người đó là ai vậy?"
" Tề Đông! Chủ tịch Tề Thị."
" Sao bọn họ lại quen biết nhau?"
"..."
Mộc Ý Vãn và Tề Đông đi đến cách bọn họ không xa, cô hờ hững nhìn ông ta.
Thấy mãi ông ta không lên tiếng cô mất kiên nhẫn muốn rời đi lại nghe giọng nói nhỏ vang lên.
" Xin lỗi cháu về sự việc hôm qua!"
" Dù sao chuyện đã qua không cần nhắc đến.
Ông yên tâm tôi và ba tôi sẽ không giành lấy hạnh phúc của ông đâu.
Sau này hãy chăm sóc tốt cho bà ấy và Tề Thanh nữa!"
" Cháu..đã biết chuyện rồi sao?"
" Ừm!"
" Như vậy thì ta càng thấy có lỗi hơn! Chỉ vì ta ích kỷ không muốn mẹ cháu nhận lại cháu nên mới làm hành động tổn thương cháu như vậy! Ta cho rằng làm cách này sẽ tạo được khoảng cách giữa hai người nhưng cái giá phải trả cho hành động này là ta đã đánh mất sự hạnh phúc gia đình ban đầu vốn có của nó, ta xin lỗi cháu rất nhiều! Tề Thanh sớm đã biết cháu là chị của nó, ta mong cháu vì thế cũng đừng tránh xa thằng bé, sau này cháu muốn ta giúp đỡ thì cứ nói ta sẽ sẵn lòng đáp ứng coi như chuộc lại lỗi lầm của ta được không?"
" Được.
Vậy tôi xin phép đi trước, à đúng rồi nói với Tề Thanh rằng tôi không sao bảo thằng bé đừng lo lắng."
" Được."
Sau khi nói chuyện xong cả hai mỉm cười rồi tạm biệt, cô quay lại chỗ Phó Lãng, bọ họ thấy cô không nói gì cũng chẳng dám hỏi.
Bọn họ cùng nhau đi quán lẩu dùng bữa tối, kì nghĩ tết lần này Trần Dương sẽ về quê ông bà ngoại nên tranh thủ đi ăn cùng mọi người.
Tề Đông sau khi giải quyết mâu thuẫn với Mộc Ý Vãn, tâm trạng ông cũng thoải mái hơn nhiều, trên đường về nhà ông còn ghé vào tiệm hoa để tặng cho Trương Lý Duệ.
Tề Thanh khi thấy Tề Đông về nhà trên gương mặt ông cũng không còn vẻ cực đoan giống như lần trước nữa, Trương Lý Duệ thấy mặt ông liền buông đôi đũa xuống muốn bỏ lên phòng nhưng đã bị ông cản đường.
" Tôi mua tặng cho bà! Chẳng phải bà thích nhất là hoa oải hương sao?"
" Hoa này nếu được mẹ cấm ở phòng khách nhất định sẽ rất đẹp!"
"..."
" Về chuyện của Vãn Vãn tôi xin lỗi, buổi chiều hôm nay tôi đã gặp con bé để xin lỗi rồi."
" Ông nói gì cơ, chẳng lẽ ông đã nói về thân phận con bé rồi sao?"
" Tôi không nói mà con bé đã biết trước đó rồi!"
" Ba nói gì?"
" Vãn Vãn là một đứa bé hiểu chuyện, sau này con nhất định phải yêu thương bảo vệ con bé đấy!"
"Ông thật sự chấp nhận sao?"
" Chỉ cần hai người hạnh phúc tôi đều chấp nhận!"
Trương Lý Duệ và Tề Thanh vô cùng hạnh phúc khi nghe ông nói, bà đã không kiềm được mà rơi nước mắt, cả bà cùng ngồi dùng bữa không khí trong phòng ăn cũng được thay thế bằng hạnh phúc không còn u ám như lúc sáng nữa.
Sau khi dùng bữa Tề Thanh đã không nhịn được mà gọi điện cho cô, nghe tiếng chuông vang lên trong lòng cậu càng đập nhanh hơn, đợi khi nghe được một giọng nữ vang lên lúc này giống như có thứ gì đó chặn ở cổ họng cậu khiến cậu không thể nói rành chữ được.
" Có chuyện gì sao A Thanh!"
" Chị Vãn Vãn."
" Ừm chị nghe đây!"
" Em...chị sẽ chấp nhận em là em trai chị đúng chứ!"
" Ừm em là em trai của chị!"
"Em...cảm ơn chị."
" Ây đừng khóc chứ như vậy chị sẽ xót lắm đấy! Thật ra lúc nhỏ em đã nhận ra chị rồi đúng không?"
" Ừm lúc đó em vô tình tìm được bức ảnh của chị trong ngăn tủ của mẹ.
Lúc đấy em sợ chị sẽ chán ghét em nên mới dùng cách đó để đến gần chị!"
" Xin lỗi!"
" Chị Vãn Vãn không có lỗi, à sắp đến Tết Nguyên Đán em có thể cùng chị đi chơi được không?"
" Đương nhiên là được! Chị còn có việc chị cúp máy trước nha!"
" Vâng ạ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...