Xuyên Sách Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương


Trước khi về nhà Ba Mộc còn mua cho Mộc Ý Vãn một đôi giày mới, khi về đến nhà thì thấy căn nhà đối diện đang được chuyển đồ vào.

Cách đây mấy hôm thì chủ nhà đối diện phải đi đến nơi khác làm ăn nên đã bán cho người khác, không ngờ họ lại chuyển đến nhanh như vậy.

Người phụ nữ đang sắp xếp đồ ở cạnh cửa thấy ba Mộc và Mộc Ý Vãn liền niềm nở chào hỏi.
" Xin chào tôi tên là Tiểu Lệ mới dọn đến đây là hàng xóm mới của hai người."
" Chào tôi tên Mộc Thừa, rất hân hạnh được làm quen!"
" Con chào dì ạ! Con tên Mộc Ý Vãn, dì Lệ có thể gọi con là Vãn Vãn."
" Có cần gì tôi giúp không?"
" Không cần đâu, mấy cái thùng nhỏ này không làm khó được tôi đâu!"
" Dì à mấy cái thùng lớn như vậy sao dì có thể bưng nổi, để con và ba con giúp dì một tay cho nhanh."
" Làm phiền hai người quá!"
" Đã là hàng xóm với nhau nên không cần khách sáo."
Ba người chung tay làm vẫn nhanh hơn một người làm, Mộc Ý Vãn bưng bê cái nhẹ nhất, cô nhìn ba Mộc với dì Lệ khiêng cái thùng to vào cô cảm thấy sức lực của dì Lệ không phải dạng vừa đâu.

Sau khi dọn vào trong nhà xong cả ba người liền thở phào một hơi ngồi trên sô pha.


Dì Lệ đi rót nước cho hai người sẵn tiện đem một ít bánh trái cho hai người dùng.
" Không cần phải dọn ra đâu!"
" Cảm ơn hai người đã giúp đỡ!"
" Dạ không có gì đâu ạ."
" Cô là người ở tỉnh khác đến đấy làm ăn sao?"
" Phải đấy ! Tôi đến từ một thôn nhỏ ở tỉnh lẽ, cửa hàng hoa ở đường X là của tôi mới mở, tuần sau sẽ khai trương đến lúc đó sẽ mời hai người đến tham quan."
" Dạ"
Mộc Ý Vãn có chút thắc mắc vì sao dì Lệ lại chuyển đến đây sống một mình, ở tầm tuổi dì Lệ cô nghĩ chắc là đã có gia đình rồi, trò chuyện với nhau một lúc thì hai người xin phép ra về.

Cô vừa thay đồ ra liền nhận được tin nhắn của Phó Lãng rằng là cậu đang ở dưới chờ cô, nếu cô không xuống cậu sẽ trèo tường lên giống như lần trước.
Hiện giờ cũng chẳng còn sớm nữa, nếu ba Mộc biết thì cô nên giải thích thế nào đây! Cô đi qua đi lại nghĩ cách để lấy cớ đi xuống gặp cậu.

Cô khoác áo ngoài rồi mở cửa phòng thì nhìn thấy ba Mộc còn đang ngồi ở phòng khách xem tài liệu.
" Ba con xuống mua ít đồ cá nhân một lát con về!"
" Được! đi đường cẩn thận."
" Dạ"
Mộc Ý Vãn đi xuống nhà, vừa đi vừa nhìn xung quanh xem có người nào khác nhìn thấy cô hay không? Cô đi đến gõ cửa xe.

Cánh cửa vừa mở một chút, không một chút phòng bị liền ngã vào lòng của Phó Lãng.

Trên người cậu, cô ngửi được mùi rượu nhưng điều này lại làm cô không khó chịu.

Cô nằm im trong lòng để cậu thỏa sức mà ôm, đến khi cảm giác được ướt át ở cổ cô vội lấy tay che lại.
" Cậu đừng như vậy! Mấy cái dấu kia còn chưa hết đâu hại tôi phải dùng phấn để che đi đấy!"
" Khi ở bên cậu tôi không kiềm chế được."
" Như vậy không được! Chúng ta vẫn còn nhỏ không được nghĩ đến mấy cái thứ này nữa."
" Vậy tôi phải làm sao đây?"

" Cái đó tôi không biết! Phó Lãng cậu buông tôi ra được không? Chúng ta nói chuyện một chút đi."
" Không thích! Cậu cứ ngồi trên đùi của tôi rồi nói."
Mộc Ý Vãn không chịu được cái tính này liền lẩm nhẩm mắng cậu:"Thôi được cái đầu gỗ nhà cậu."
Phó Lãng nghe xong cũng bật cười lấy tah gõ nhẹ lên trán của cô, thấy cô nhăn mặt vì đau cậu liền gỡ tay cô ra rồi hôn nhẹ lên chỗ đó.
" Chuyện yêu đương tôi thật sự chưa nghĩ đến cậu có thể nào đừng tìm đến tôi được không? Tôi không biết cậu vì sao lại có hứng thú với tôi như vậy! Tôi thật sự là một người nhạt nhẽo, tôi cũng không biết cách yêu đương với người khác, tôi..."
" Đừng nói nữa!"
" Không được hôm nay chúng ta phải nói cho rõ tôi mong cậu..."
Phó Lãng không muốn nghe thêm những lời khiến cậu đau lòng nên không khống chế được mà quát lớn:"Tôi đã bảo cậu im rồi mà!"
Mộc Ý Vãn im lặng nhìn cậu, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên, cô chỉ muốn nói rõ với cậu thôi mà, cô cũng chẳng muốn lừa dối bản thân khi ở bên cậu.

Cô đưa đôi mắt ươn ướt nhìn cậu, môi mím chặt lại.
" Nếu khóc tôi sẽ hôn cậu."
"Tôi..."
" Không biết yêu đương thì tập dần, chuyện này kết thúc ở đây tôi không muốn nghe thêm những câu thế này từ miệng cậu!"
" Nhưng mà.."
" Những lời tôi nói trước kia với cậu đều không suông tôi sẽ thực hiện nó nếu cậu dám trốn tôi."
Mộc Ý Vãn biết cậu đang ám chỉ gì, cô mới lên tiếng lâu sau lời nói cô cũng nhỏ dần"Như vậy ch..húng ta có thể nào yêu đương trong sáng không?"
Phó Lãng nhíu mày nhìn Mộc Ý Vãn, vậy từ lúc hẹn hò hai người không trong sáng sao? Cô biết cậu chưa hiểu lắm nên rối rắm giải thích, gương mặt cũng bắt đầu đỏ lên
" Cậu đừng tùy tiện hôn tôi được không? Tôi không thích chuyện đó!"
Nghe những lời Mộc Ý Vãn nói, cậu liền bật cười khiến gương mặt nhỏ xinh kia càng thêm đỏ hơn.

" Vậy khi nào muốn hôn tôi sẽ nói với cậu trước được không?"
Nhìn gương mặt ngượng ngùng của Mộc Ý Vãn, cậu không nhịn được liền hôn lên đôi má phúng phính của cô.

Phó Lãng thấy giờ cũng đã trễ nên mới thả cô ra.

Khi cô lên nhà đã không thấy ba Mộc ở phòng khách, cô thở phào nhẹ nhõm chạy thẳng vào phòng.

Lúc trước cô cứ nghĩ nếu bản thân mình thẳng thắng nói hết với cậu thì cậu sẽ hiểu.
Nhưng mà với tình hình này Mộc Ý Vãn e rằng hai người không dễ tách nhau ra rồi.

Trước mắt cứ yêu đương trong sáng thế này đi, chỉ cần cậu không tùy tiện hôn là được, nhưng có một điều cô không thể phủ nhận được rằng cô rất thích là được ngồi ở trong lòng cậu, cảm giác rất an toàn bà dễ chịu, có phải bản thân cô hơi biến thái rồi không?
Nghe người khác nói yêu đương ở tuổi này rất đẹp, trước kia vì bận học cô không hề quan tâm đến những thứ này và lúc đó ngoại hình cô gắn với cặp kính dày cộm khiến cho bề ngoài của cô xấu đi.

Nhưng hiện tại cô đã khác rồi, bản thân cũng nên trải nhiệm những thứ mới mẻ của tuổi trẻ!
" Haiz bản thân mình đúng là lật lọng mà! Trước kia thì nói chuyên tâm học hành nhưng giờ thì sắp rung động với Phó Lãng! Thôi kệ đi! Tới đâu tính tới đó! Chưa chắc gì cái tên đầu gỗ và mình sẽ tiến lâu dài! Bản thân mình cũng nên thử yêu đương một lần ở tuổi này.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận