Xuyên Sách Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa


“Dừng.

” Nàng chịu không nổi sự quan tâm này, còn hào phóng cho nàng linh thạch* tiêu xài.

Linh thạch: đơn vị tiền tệ ở thế giới này, tương đương nhân dân tệ.

Đừng thấy sư phụ nàng là chưởng môn mà lầm, một viên linh dược cũng luyến tiếc, keo kiệt muốn chết, sao có thể tự nhiên chủ động cho nàng linh thạch!
“Sư phụ, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.


“Khụ!” Trần Thiên Khiếu mang bộ dáng thấm thía nói “Mộng Mộng a, con có cảm thấy một mình học pháp thuật quá nhàm chán hay không?”
“Không cảm thấy.



“Nếu có người cùng con luyện tập pháp thuật, hoặc là về sau cũng có thể cùng nhau rèn luyện có phải hay không liền an tâm hơn rất nhiều?”
“Không cần, đại sư huynh cùng nhị sư huynh còn có tiểu sư đệ bọn họ đều rất tốt với con!”
Sau này nếu muốn đi ra ngoài rèn luyện nàng khẳng định đi theo đại sư huynh, đại sư huynh của nàng rất lợi hại!
“Sư phụ, ngài rốt cuộc muốn nói cái gì?” Tô Mộng Mộng càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, sư phụ sẽ không làm chuyện gì có lỗi với nàng đi!
“Sư phụ định tìm cho con một tiểu sư đệ.


Tiểu sư đệ, ý là muốn thu đồ đệ? “Sư phụ, ngài muốn thu nạp đệ tử?”
Cũng không biết muốn thu người nào làm đồ đệ, có thể để cho sư phụ bỏ ra hết vốn liếng!
“Vi sư cam đoan, chỉ thêm một đồ đệ, con nhìn con đối với chuyện luyện công không chút nào để ý, có sư đệ rồi về sau sư đệ chăm chỉ luyện võ, sau đó cố gắng bảo vệ con.


Tô Mộng Mộng thấy hắn cười giống như một đóa hoa cúc, nếp nhăn đều có thể kẹp chết con muỗi, “Sư phụ, đừng cười! Thật xấu!”
Sắp mù cả mắt! “Ngài muốn thu ai làm đồ đệ?”
“Con yên tâm, chỉ thêm một người thôi, về sau không thu nữa” Trần Thiên Khiếu chịu đựng đau lòng đem hết Linh Thạch nhét vào tay nàng “Con vẫn như cũ là đệ tử vi sư thương yêu nhất, vẫn là thủ tịch đệ tử của vi sư!”
Tô Mộng Mộng vừa nhìn thấy chiếc túi phồng phồng, đôi mắt sáng lên, vội vàng đem túi trữ vật mở ra đưa tới phía trước “Sư phụ, không được, không được, con làm sao lại không biết xấu hổ mà nhận đâu!”
Mau, nhanh lên nhét vào cho con! Tô Mộng Mộng trong lòng vô cùng sốt ruột.

Trần Thiên Khiếu nhìn túi trữ vật trước mặt, khóe miệng run rẩy, cuối cùng hung hăng cắn chặt răng đem Linh Thạch nhét vào.

Tô Mộng Mộng nhanh nhẹn đem túi trữ vật cất kĩ, cười tủm tỉm, “Sư phụ, ngài muốn thu ai làm đồ đệ?” Cam lòng dốc hết vốn liếng, chủ động lấy linh thạch cho nàng, cũng không biết là ai có mặt mũi lớn như vậy.


Trần Thiên Khiếu ho nhẹ một tiếng, “Xuất hiện đi.


Tô Mộng Mộng chỉ cảm thấy hào quang lóe lên, thiếu niên một thân huyền y từ trên cây bay xuống, một tay cầm kiếm, dáng người thon dài đứng ở một bên, đôi mắt hẹp dài hạ xuống, âm thanh quạnh quẽ “Sư tỷ.


Bùi Tịch??
“Ngươi chính là đồ đệ mà sư phụ ta muốn nhận?” Tô Mộng Mộng tràn đầy ngoài ý muốn vậy là nàng thật sự thành hắn sư tỷ, là thân sư tỷ!
Trần Thiên Khiếu thấy phản ứng của nàng, nhanh nhẹn đem nàng kéo sang một bên, “Mộng Mộng a, tuy rằng hắn là đem con đánh bại, nhưng con vẫn có thể đi Mê Vụ Sâm Lâm, cho nên con cũng không có gì bất lợi có phải hay không, vậy con cũng không cần so đo chuyện trước kia nha.


Mê Vụ Sâm Lâm, lại là cái gì! Tô Mộng Mộng liếc mắt nhìn người bên kia, phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hắn lập tức thu lại ánh mắt!
Nhìn thấy vậy nội tâm nàng đột nhiên nhảy lên.

“Ai nha, sư phụ!” Tô Mộng Mộng khoa trương hô to một tiếng, nhanh bày ra thái độ của nàng, “Ngài yên tâm, con chắc chắn sẽ chiếu cố cho sư đệ thật tốt!”
“Chủ nhân, ngươi nghe thấy không, nữ nhân này sẽ chiếu cố ngươi, nếu không thì ngươi đổi sư phụ khác đi, tại sao nhất định phải phải bái hắn làm thầy?” Nữ nhân này không những đanh đá, mạnh mẽ, còn âm hiểm, hạ độc thủ, bổn lang rất lo lắng nàng giở trò quỷ!
Lời editor: đọc ở trang chính chủ w.


a.

t.

t.

p.

a.

d và dembuon để ủng hộ edit nha ^^.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui