Bên tai truyền đến một thanh âm rất nhỏ, mơ hồ có cảm giác không lành.
.
Quả nhiên tên võ si Từ Châu kia cũng ngừng lại, ánh mắt né tránh, chậm rãi lui về phía sau.
.
Tô Mộng Mộng theo trực giác giơ tay sờ đầu.
.
Trong mắt ánh lên tia kinh ngạc cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm Từ Châu, cơn giận tăng lên.
Ngực phập phồng, hai mắt phun lửa, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một "Từ! Châu!"
Từ Châu nhìn bộ dáng tức giận của nàng, đi kèm thanh âm đòi mạng, vốn dĩ đang thật cẩn thận lui bước, lập tức vội vàng xoay người, triệu hồi kiếm, quang mang chợt lóe lập tức bay mất.
"Sư muội, ta có việc, đi trước!"
"Đứng lại!"
Tô Mộng Mộng cũng phi thân lên kiếm, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn vài phần;
Hắn thế nhưng đám cắt đứt tóc nàng!
Mẹ nó!
"Từ Châu! Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Hai người đứng trên phi kiếm một trước một sau đều giống như mũi tên rời cung, không hề chậm chạp!
"Sư muội, đừng đuổi theo nữa! Ta bồi thường cho muội!" Từ Châu quay đầu nhìn thoáng qua nàng, lại vội vã quay lại tăng nhanh tốc độ giống như thấy được cái gì rất đáng sợ;
Thật đáng sợ, hắn có cảm giác nàng muốn nuốt chửng hắn!
Đối với nữ tử ngoại trừ gương mặt thì tóc cũng rất quan trọng đi, sớm biết vậy hắn liền chạy sớm một chút!
"Bồi thường! Được a! Đưa ta 800 vạn linh thạch ta lập tức tha thứ cho ngươi!"
800 vạn linh thạch! Từ Châu cảm thấy mình sắp đứng không vững!
Hắn cúi đầu nhìn xuống sân trống, động động miệng, lập tức huy động một đạo ám quang, hạ xuống.
Trong mắt Tô Mộng Mộng kiếm của Từ Châu lại nhanh thêm vài phần, kéo dài khoảng cách của hắn với nàng.
Nàng hiện tại hận không thể lập tức bắt lấy hắn, hung hăng đánh hắn sau đó chém mấy đao! Bằng không không thể giải tỏa được lửa giận trong lòng nàng!
Mái tóc dài nàng tân tân khổ khổ nuôi dưỡng đến bây giờ, liền bị hắn chém đứt một nửa!
"Ngươi không chạy thoát được đâu!"
Bùi Tịch ngồi ở trong phòng, nghe được động tĩnh, buông sách, đi đến sân xem thử.
Nhìn kiếm quang càng ngày càng gần, bạch y tung bay, lại không có ý định dừng lại, trực tiếp bay ngang qua, trong nháy mắt liền biến mất.
.
"Xuất hiện đi.
" Bùi Tịch nhìn về phía bụi cây;
"Di!"
Từ Châu kinh ngạc lên tiếng, từ trong bụi cây bước ra "Hóa ra đây là chỗ ở của Bùi Tịch sư đệ.
"
Không thể tin được Bùi Tịch liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu pháp thuật của hắn! Quả nhiên danh bất hư truyền;
"Sư huynh.
" Ánh mắt Bùi Tịch hiện lên tia kinh ngạc, cúi người hành lễ;
Từ Châu nhìn hắn, "Ngươi không cần kinh ngạc, hiện tại danh tiếng của ngươi đang là đề tài bàn luận trong tông môn, ta không thể không biết nha.
"
Truyền kì ngoại môn đệ tử, đệ tử quan môn của chưởng môn, người có thể cùng đại sư huynh quyết chiến.
.
Đừng thấy Từ Châu chỉ là võ si, nhưng thực tế rất thận trọng, liếc mắt một cái liền thấy tia kinh ngạc trong mắt Bùi Tịch;
"Không dám nhận.
" Bùi Tịch không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thần sắc đạm nhiên;
Từ Châu lại tiếp tục cảm thấy hứng thú "Sư đệ không cần khiêm tốn!"
"Hay là chúng ta tỷ thí đi!" Dứt lời Từ Châu liền lôi kéo hắn đến chỗ trống trong sân chuẩn bị thi đấu;
Bùi Tịch không có đi trả lời hắn, mà chỉ nâng mắt nhìn về phía sau lưng hắn;
Từ Châu lập tức cảm thấy sau lưng lạnh lạnh, cứng đờ quay đầu, nhìn khướu trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, "Sư, sư muội!"
Tô Mộng Mộng nhìn hắn nhoẻn miệng cười, ánh mắt lạnh băng, chớp chớp mắt, dùng thanh âm ôn nhu làm hắn rùng mình;
"Sư huynh, nguyên lai huynh ở chỗ này nha," nói xong nàng che miệng cười khẽ, "Làm sư muội tìm thật lâu đâu!"
Hắn tiêu chắc rồi! Dám dùng pháp thuật lừa nàng! Mệt nàng còn ngốc lăng lăng đuổi theo lâu như vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...