"Dựa vào địa vị bây giờ của sư tỷ trong tông môn, dù sư tỷ có làm sai việc gì cũng không ai trách cứ ngươi.
"
Tô Mộng Mộng nhìn hắn, "Ta.
.
"
"Một ngoại môn đệ tử như ta, chịu ủy khuất cùng khi dễ đã thành thói quen, cũng không có ai quan tâm.
"
"Quá khứ trước khi vào tông môn của ta, sư phụ chắc đã cùng ngươi nói rồi đúng không?"
Tô Mộng Mộng gật gật đầu, sư phụ đúng là có lôi kéo nàng dặn dò không được khi dễ Bùi Tịch, cũng đã kể lại một chút về thời thơ ấu của Bùi Tịch.
.
Cho dù sư phụ không nói, nàng cũng biết, trong sách thời thơ ấu của nam chính đúng là rất bi thảm.
.
"Cho nên ngươi không phải người đầu tiên khi dễ ta, cũng không phải người cuối cùng, không cần phải giải thích, ta cũng sẽ không ghi hận.
"
"Không phải!"
Tô Mộng Mộng đánh gãy lời nói của hắn, ý thức được thanh âm của mình có chút lớn, mà sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ;
Quả nhiên người đã trải qua đau khổ, dù có gì cũng không nói rõ ra.
.
"Hơn nữa, những chuyện trước kia người làm so với bây giờ còn tàn nhẫn hơn nhiều nên giờ ngươi cứ như trước kia là được, không cần phải làm nhiều việc quanh co lòng vòng như vậy, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi.
"
Tô Mộng Mộng đầu cũng to ra, trước kia nguyên chủ thường hay thừa dịp người khác ra ngoài làm nhiệm vụ ra tay, kêu người đánh người ta thương tích đầy mình.
Bởi vì Chu Khôn không thích Bùi Tịch, nàng liền âm thầm gọi người đánh hắn;
Tô Mộng Mộng đi đến mép giường, khóe miệng gợi lên một nụ cười tự giễu "Ta biết trước kia chuyện ta làm sai rất nhiều, cho nên,"
"Thực xin lỗi.
" Vừa nói hai mắt nàng lập tức đẫm lệ, khẽ cắn môi, "Từ khi ở chỗ sư phụ nghe được chuyện của sư đệ, ta mới biết được trước kia ta đã sai lầm đến mức nào!"
Tô Mộng Mộng thấy trong mắt Bùi Tịch không che giấu được kinh ngạc, nhịn không được nức nở một chút, khóc càng lợi hại;
"Nhớ lại những chuyện trước kia, đều là vì tình cảm kích động, bởi vì Chu Khôn hắn nói hắn chán ghét ngươi, ta lúc ấy yêu ai yêu cả đường đi cho nên mới đối với ngươi ra tay, nhưng hiện tại bất đồng.
"
"Phải không?" Bùi Tịch trong mắt hiện lên một tia ý vị thâm trường "Vậy hiện tại sư tỷ nói bất đồng là như thế nào?"
"Về sau bất luận với sư đệ, sư muội trong tông môn, hay là ngươi, ta đều sẽ hướng theo đại sư huynh học tập, làm một tấm gương tốt!"
"Cho nên, sư đệ không cần cùng sư tỷ so đo được không?" Tô Mộng Mộng trong mắt lấp lánh ý cười, khom người duỗi tay sờ sờ đầu hắn;
Bùi Tịch lập tức cảm giác từng trận rung động, ánh mắt không khỏi thuận theo cúi xuống, trong nháy mắt thoải mái dễ chịu, ấm áp, làm hắn mơ màng sắp ngủ.
.
"Sư đệ, thật đáng yêu?" Tô Mộng Mộng chậm rãi dừng tay, nhìn người đã ngủ, thở dài một hơi;
Cũng may đầu óc nàng xoay chuyển nhanh, sau này thường xuyên vuốt ve đầu hắn vài lần là được, đừng nhìn Bùi Tịch lớn lên mảnh khảnh, khuôn mặt mỹ lệ, đôi mắt cũng hẹp dài, còn có một viên lệ chí, cười rộ lên liền câu nhân;
Nhưng kỳ thật hắn chỉ là một con sói, một con cô lang, mà sói trước khi thành niên cho dù hắn đang mang hình người thì vẫn có đặc tính của thú.
Mà đặc tính của sói chính là nếu người khác sờ đầu của hắn, hắn sẽ đặc biệt hưởng thụ, thực dễ dàng thả lỏng rơi vào giấc ngủ;
Đương nhiên đây là bí mật, nếu không để người khác biết, vậy thì chắc chắn sói đều bị bắt đi làm thịt hết rồi!
Lúc nàng đọc sách đến đoạn này, còn cười nửa ngày, ai có thể nghĩ đến một thiếu niên như nam chính, còn muốn người khác vuốt ve đầu của hắn.
.
Mà Bùi Tịch từ khi mẹ của hắn chết, phỏng chừng không có ai vuốt ve đầu cho hắn, vậy nên lúc này nàng vuốt ve một lát hắn liền hưởng thụ, thoải mái đi vào giấc ngủ;
Tô Mộng Mộng nhìn hắn, yên bình mà ngủ, khóe miệng khẽ nhấc, giống như sói con, thỉnh thoảng động động cánh mũi, nhu thuận lại dịu ngoan.
.
Lời editor: Dạo này khá bận, không thể đăng chương thường xuyên được nên mọi người có thể sang dembuon để đọc nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...