"Sư tỷ, chưởng môn ở gian bên cạnh, tỷ có muốn qua chào hỏi không?" nói xong Diệp Dung có chút sợ hãi cúi đầu, sư tỷ ghét nhất người khác quấy rầy lúc đang suy nghĩ.
Tô Mộng Mộng vẫy tay "Không cần, đệ đi xuống trước đi." Rồi ngã người nằm trên ghế, bắt chéo hai chân, không chớp mắt nhìn về phía đài luận võ, đao quang kiếm ảnh như này sao có thể thấy rõ!
Tô Mộng Mộng còn không biết chiếc gương đồng ở bên tay phải nàng, chỉ cần thi pháp là có thể thấy rõ hình ảnh trên võ đài.
Trong đầu Diệp Dung lúc này đang lo sợ sư tỷ sinh khí, chỉ có thể im lặng lui xuống.
Thực tế!
"Ngươi xác định phải dùng phương pháp này?" Chiến thắng của nam chính không phải đều dùng cách vẻ vang nhất sao!
"Nhanh lên, tìm thời cơ ra tay, suy nghĩ một chút về mộng tưởng của ngươi, vàng bạc, châu báu, mỹ nam trong lòng...!đi"
"Nhanh, nhanh! Lại đây nhìn!" Tô Mộng Mộng vung tay, ghé vào cửa sổ, đây là nam chính, nàng cũng chỉ đang giúp hắn vui vẻ thôi.
Cùng nam chính đối nghịch làm sao có ai tốt, hơn phân nửa là nhân vật phản diện hay pháo hôi thôi!
Phòng cách vách "Thiên Sanh lão nhân, ngươi thấy hai đệ tử kia thế nào?"
Bên cạnh, lão giả bạch y xốc xếch tay ôm vò rượu, có chút rượu còn dính trên á, nghe được câu hỏi này, ánh mắt lập tức thoáng qua tinh quang rồi lại vui vẻ cười lên.
Nhìn hai người trên võ đài "Vị ngoại môn đệ tử này rất lợi hại! Trận nào cũng gặp phải đệ tử nội môn xương cốt cứng rắn, có thể đánh được tới bây giờ hẳn không kiên trì được bao lâu nữa..."
Hắn mới không thèm nói cho người này hắn xem trọng người trên đài, người này luôn giành người với hắn!
Ngược lại hỏi qua "Vậy Thương Nam trưởng lão, ngươi thấy thế nào?"
"Ta sao, haha." Thương Nam vuốt vuốt cằm "Ta với ngươi không nghĩ giống nhau."
Trong phòng, năm người ngồi song song, chỉ có hai người nói chuyện.
Những người còn lại nghe được đối thoại của hai người, trong lòng thầm mắng hai lão cáo già, người này căn cốt, tuổi tác đều tuyệt hảo, đây không phải là cả hai đều nhìn trúng nhưng không nói ra sao.
"Ta thấy hắn cũng không tệ." Chưởng môn Thiên Khiếu hào phóng thừa nhận hắn có hứng thú với người này.
Các phong chủ khác đưa mắt nhìn nhau, cười khổ, xem ra bọn hắn không có cơ hội.
Một bên khác, Tô Mộng Mộng đang hết sức chăm chú nhìn hai người trên võ đài "Hai người này đều không ngừng, lại còn xa như vậy ta hạ thủ bằng cách nào?"
Mặt mũi đều không thấy rõ, nàng đánh làm sao chứ, MN đều đứng yên cho ta!
Trên võ đài, hai người vẫn đang chiến đấu hăng say, đao kiếm di động, ngước nhìn nhau.
"Bùi Tịch, nhận thua đi, ngươi đã cùng nội môn đệ tử đánh cả ngày hôm nay! Mà ta chỉ nhẹ nhàng là có thể thắng được ngoại môn các ngươi." Lý Cát lộ ra nụ cười khiêu khích
"Ta thấy ngươi cùng nhiều nội môn đệ tử luận bàn như vậy, đến giờ đã sắp chịu không nổi rồi đi?"
"Ngao ô! Ngao ngao! Chủ nhân, đánh chết hắn!"
"Ta vẫn luôn thấy lạ, sao hôm nay chủ nhân toàn gặp đối thủ lợi hại, còn hắn lại nhẹ nhàng như vậy!"
Hóa ra có người cố ý an bài!
Thật sự tức chết! "Chủ nhân, thả ta ra ta cắn chết hắn!"
"Yên lặng." Hô hấp của Bùi Tịch nặng nề, khuôn mặt lạnh lùng, mím chặt môi mỏng.
"Tốc chiến tốc thắng, thế lực chênh lệch thì sẽ xảy ra chuyện này, không có gì lạ" Đạo lý này hắn đã sớm biết, hắn liên tục thắng đã trở thành cái gai trong mắt người khác là đương nhiên.
Lời editor: Nếu có lỗi gì mọi người nhớ nhắc mefo sửa nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...