(*) Người độc thân gọi là đan thân cẩu (chó độc thân) mà hai người yêu nhau đang âu yếm thì gọi là cẩu lương (thức ăn cho chó) cho nên đan thân cẩu ăn cẩu lương là chỉ những người đang nhìn người khác âu yếm.
Không ai biết dưới bề ngoài bình tĩnh chính là An Nhạc đang che dấu run rẩy ở trong lòng, cũng không ai biết dưới quần áo che dấu một khối thân thể đang run rẩy.
An Nhạc đem nước mắt còn chưa có nổi lên trong mắt cưỡng ép trở về, ra sức dời đi lực chú ý của mình lên người khác nhưng mà vẫn không kiềm chế được lòng lo lắng của mình, nàng không biết hắn là bị gì nhưng nàng biết hắn rất đau, bởi vì nàng cũng rất đau, tim rất đau, lo lắng và áp lực vẫn chồng chất ở trong lồng ngực ép nàng sắp thở không được, nhưng nàng không thể để lộ ra một chút khác thường.
Nam nhân của nàng thông minh như vậy nếu hắn không muốn làm cho nàng lo lắng, vậy nàng liền giả bộ như không biết gì là được rồi, dù sao, đây cũng là hy vọng của hắn.
Nhưng, kế đến chính là bất lực bất đắc dĩ và phẫn nộ ùn ùn kéo đến, tại sao! Tại sao không cho nàng biết! Tại sao lại giấu nàng! Tại sao lại không cho nàng và hắn cùng nhau gánh vác!
Bởi vì hắn không muốn nàng lo lắng! Nghĩ đến đây, An Nhạc liền giống như trái bóng bị xì hơi, đúng vậy a, hắn sợ nàng lo lắng nhưng hắn lại không biết hắn càng như vậy sẽ càng khiến nàng lo lắng hơn, nhưng nàng vẫn muốn giả bộ bộ dáng như vô tâm vô phế, không biết gì cũng không phát hiện ra cái gì! Thực là con mẹ nó nghẹn khuất! Nàng đường đường là đặc công chi vương khi nào lại vì một người mà nhẫn nại đến như vậy! Thực là con mẹ nó oan uổng! Mặc Hàn cái vương bát đản này, trêu chọc lão nương còn muốn lão nương buông tay!
Lão nương nhất định là đời trước nợ hắn! An Nhạc oán hận nghĩ, Mặc Hàn cái vương bát đản này! Tốt nhất là cầu nguyện cho bản thân không sao, bằng không, hừ hừ!
Nghĩ đến đây, An Nhạc đem cảm xúc đều giấu ở trong mắt cho đến khi khôi phục trạng thái gợn sóng không sợ hãi mới ngẩng đầu lên, nhìn người con gái cách mình vài người vẫn còn lải nhải trước mặt mình, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, lúc này, người con gái của đội hữu đối diện cũng đã đi tới, thấy tình huống như vậy cũng đã tập mãi thành thói quen, nghiêm túc bất đắc dĩ sủng nịch giải thích với bọn An Nhạc.
Bọn người An Nhạc vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ mình không thèm để ý, An Nhạc lại cười khẽ nháy mắt mấy cái với người con gái gọi mình là thần tượng, lúc ánh mắt đối phương hưng phấn kinh hỉ nhìn đến nàng câu môi cười, cũng không biết là trong lòng nữ nhân này đang mất máu.
Năm phút trôi qua, Mặc Hàn lại cảm thấy như qua vài thế kỷ vậy, hắn khiếp sợ sắp xếp lại một chút trí nhớ mình đã khôi phục, chuyện kinh thế hãi tục như vậy mà hắn lại không thấy có một chút kỳ quái, như vậy tất cả đều có thể lý giải, nói thí dụ như tại sao bọn họ lại bộc phát ra tình yêu mãnh liệt như vậy khi hai người gặp mặt lần đầu tiên! Nói thí dụ như tại sao bọn họ lại quen thuộc hiểu rõ thói quen của lẫn nhau khi lần đầu tiên ở chung!
Mặc Hàn tham lam nhìn chăm chú vào thân ảnh của An Nhạc, một khắc cũng không muốn rời đi, rõ ràng là mới qua vài phút, hắn lại cảm thấy rằng mình đã gần mấy thế kỷ không có nhìn thấy nàng, hắn thật sự rất nhớ rất nhớ nàng, thật sự rất nhớ rất nhớ! Nghĩ như vậy, Mặc Hàn cũng không có nhẫn nại nữa, tiến lên ôm thắt lưng của An Nhạc khiêng người vào trong xe, còn bỏ lại một câu, cấm tới quấy rầy.
Tất cả mọi người đều là người lớn, hiểu rõ nhìn nhau một cái, đám người Hổ Tử chạy như điên đến trước cửa xe để trông coi, cố gắng không cho một con ruồi nào bay vào.
Các vị các ca ca hiện giờ đã chết lặng đối với người đoạt muội muội nhà mình thường xuyên cho bọn hắn ăn cẩu lương, ríu ríu ríu, bọn họ có biện pháp nào sao! Đánh không lại người ta thì làm sao đây! Nghĩ như vậy, càng ra tay nhanh chuẩn ngoan cắt đầu tang thi, chỉ là, ba vị ca ca khác nhìn cẩu nam nam ở trước mặt bọn họ ăn ý ân ái nhau, lẳng lặng nắm thành quyền, vận động thân thể một chút, muội phu đánh không lại, nhưng ca phu vẫn là có thể đi.
Hắc hắc hắc ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...