Ô, nữ chủ nữ phụ nam phụ vật hi sinh đều gặp nhau, đây là tiết tấu tê bức (*) a, ân? Ngươi hỏi nàng? Đương nhiên là xem cuộc vui a! Kịch hằng năm như vậy, không xem thì thật sự rất tiếc, không nghĩ đến như vậy cũng có thể gặp gỡ nữ chủ, vừa lúc, nếu đã gặp thì lẳng lặng nhìn bọn họ tê bức, về phần Lí Nghi Vấn, nàng đương nhiên biết, không phải chỉ là muốn ôm đùi nữ chủ, dựa vào cái cây lớn hóng mát, còn nghĩ là đi theo bên người nữ chủ chắc chắn sẽ không chết, muốn hưởng hào quang của nữ chủ.
(*) Tê bức: là chỉ trong lúc đấu tranh của nữ nhân và nữ nhân, phát sinh hiện tượng vạch trần khuyết điểm, chửi mắng nhau.
Nhưng mà nàng ta hình như quên, nữ chủ, cũng đại biểu cho thể chất phiền phức, hào quang nữ chủ là bảo bảm nữ chủ sẽ không chết mà thôi, không phải nói những người ở trong vòng sẽ được nó bảo vệ, mà ngay cả mấy nam chủ cũng đều là hào quang tự có trên người bảo hộ, bằng không, với thể chất xui xẻo, nam nữ chủ cũng đã sớm chết mấy trăm lần, hơn nữa, đi theo bên người nữ chủ còn có một loại người, gọi nữ chủ là ân nhân cứu mạng.
Những người này bất luận là tự nguyện hay là ngoài ý muốn đều đỡ một kích trí mệnh cho nữ chủ, sau đó sẽ ngủm, sinh mệnh lực ngoan cường thì có thể tiếp tục sử dụng, bên người nữ chủ không bao giờ thiếu những người như vậy, sau đó nữ chủ sẽ trở thành chúa cứu thế và nói nếu không có mỗ mỗ mỗ (*) thì nàng đã sớm chết, cho nên mỗ mỗ mỗ mới là chúa cứu thế, sau đó đời sau sẽ ghi lại là nữ chủ xinh đẹp thiện lương tri ân báo đáp gì gì đó.
(*) Mỗ: nào đó.
Cho nên, chúng ta hãy vì tập thể người bên cạnh nữ chủ mặc niệm một lần, An Nhạc nghĩ như thế.
Mọi người nhìn một đám người xa lạ đang ở phòng khách, lại nhìn mỗ nhân đang thất thần, tiếp theo lại nhìn thoáng qua mỗ nhân đang cưng chìu sủng nịch nhìn mỗ nhân đang thất thần, cuối cùng lại nhìn thoáng qua mỗ mỗ mỗ nhân đang vô cùng vui sướng ăn cơm, sau đó tập thể liền im lặng, trên thế giới tại sao lại có lão đại tùy hứng lại không tỉnh táo còn không đáng tin nhiệm như vậy a!
Cuối cùng vẫn là Lưu An Thần nhìn thấy không được, đứng lên ôn nhu nói: "Các vị tới nơi này tìm chúng ta là có chuyện gì sao?" Nói xong, còn nhìn thoáng qua người cười đến ôn hòa vô hại trong bọn họ, vừa lúc người nọ cũng nhìn lại, chỉ liếc nhau, bọn họ liền biết, đối phương và mình là một loại người, cũng không phải một loại người, giống nhau là lấy mặt nạ ôn nhu để ngụy trang mình, chỉ là, một người là che dấu phúc hắc của mình, còn người kia thì che dấu âm hiểm của mình.
Lúc này, Hạ Điềm Linh, Lâm Ân Ân và Lí Nghi Vấn nghe được thanh âm mới từ mỹ mạo của Mặc Hàn hoàn hồn lại, mà mấy nam nhân khác tuy rằng cũng bị dung mạo của An Nhạc kinh diễm một lát nhưng cũng rất nhanh đã hoàn hồn, nữ chủ nghe được thanh âm tiến đến phía trước, tựa hồ là muốn nói rõ mình là lão đại trong đám người đó, mở miệng nói: "Cái đó, bọn tôi không có ác ý, chỉ là bên cạnh đã không có phòng, bọn tôi đã đi đường được một thời gian rất dài, đã rất mệt, cho nên muốn hỏi một chút có thể ở nhờ trong này một thời gian ngắn hay không.
" Dứt lời, còn tự nhận là mịt mờ nhìn Mặc Hàn một cái.
Chỉ là tất cả mọi người cũng không phải là người đơn giản, làm sao lại không nhìn ra nàng là loại người nào, trên mặt mọi người tuy rằng không có gì khác thường, nhưng trong lòng càng xem thường, loại nữ nhân này cũng muốn xứng với lão đại/ cô gia/ muội phu bọn họ? Còn muốn làm mất mặt phu nhân/ lão đại/ muội muội? A, chúng ta hãy mặc niệm cho nàng.
An Nhạc thu lại tàn nhẫn trong mắt, nam nhân của nàng cũng dám rình coi, Hạ Điềm Linh đây là chán sống sao, vốn không nghĩ để ý đến bọn họ, nếu nàng vội vàng tìm đường chết như vậy, rình coi nam nhân của nàng, vậy không nên trách nàng ra tay tàn nhẫn, nam nhân nhà mình rất xuất sắc làm sao đây, nếu không, hủy dung hắn đi? Không được không được, khẳng định sẽ rất đau, vậy, tê liệt toàn thân? Cũng không được, không thể tự bảo vệ mình, a a a, thực đáng ghét!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...