Xuyên Sách Mang Theo Bé Con Nhà Giàu Số Một Tham Gia Game Show


Cậu bé dựa vào tường

cố đứng dậy, thân hình hơi lắc lư.


Cậu bé biết mình không thể duy trì hình dáng con người này quá lâu, tối đa là năm phút, rồi sẽ lại biến trở lại.


Trong màn đêm, cậu bé lê bước, tiến về phía trước một cách khó nhọc và chậm chạp.


May mà thùng rác ngay dưới lầu không xa, và cửa ra vào tòa nhà này bị hỏng, không cần thẻ ra vào cũng có thể dùng thang máy.


"Đinh——tầng mười sáu đến——"

Cậu bé chậm rãi bước ra.


Trong cái rủi có cái may, ngay khi cậu bé đến trước cửa phòng 1601, thân thể cậu bé mềm nhũn, lại biến thành con gấu bông.


Cố Tư Việt: "! "

Ban đầu cậu cao gần một mét chín, gần bằng khung cửa, nhưng giờ lại biến thành con gấu bông không đến đầu gối, cậu chỉ có thể bất lực ngước nhìn.


Cánh cửa này đối với cậu bây giờ như một ngọn núi tuyết không thể vượt qua.



Đúng lúc này, thang máy lại phát ra một tiếng "đinh".


Tiếng bước chân nặng nề tiến đến trước cửa nhà Lục Lộc, kèm theo giọng nói thô lỗ và khó nghe của một người đàn ông:

"Anh Vệ! Tôi đã tìm ra nhà con khốn đó rồi! Rất nhanh lấy được tiền, mai sẽ trả anh!"

Hắn đến trước cửa, thô lỗ đập vài cái, không thấy phản ứng, lại bắt đầu bấm chuông.


Nhịp độ và lực bấm chuông như muốn phá hỏng nó.


Hàng xóm bên cạnh bị làm ồn, mở cửa ra nhìn.


Chưa kịp nói gì, người đàn ông đã gào to: "Nhìn cái gì mà nhìn! Cút vào trong đi!"

Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, mắt đỏ ngầu, thân hình vạm vỡ, dáng vẻ lưu manh, nhìn là biết không dễ chọc, hàng xóm sợ hãi đóng cửa lại.


Không mở được cửa, hắn càng trở nên giận dữ.


"Anh yên tâm, con đàn bà này giờ là sao nữ rồi, chắc chắn có tiền! Mai tôi sẽ đến sớm chờ nó!"

"Nó không cho? Không cho tôi đánh chết nó!"


!

Người đàn ông chửi rủa bỏ đi.


Trước khi đi, hắn nhìn thấy con gấu nhỏ bị vẹo sang một bên, tức giận giẫm một cái.


Toàn bộ những việc xảy ra bên ngoài, Lục Lộc không hề hay biết.


Cô ngủ say như chết, cho đến khi bị cuộc gọi buổi sáng của trợ lý đánh thức.


Cô lười biếng bước ra khỏi phòng ngủ, ngay lúc đó, cảm nhận được luồng ác khí quen thuộc.


Không! thể! nào!

Lục Lộc tỉnh táo hẳn.


Cô lần theo nguồn gốc của ác khí đến trước cửa, hít một hơi thật sâu, lập tức mở cửa.


Trước cửa là một con gấu nhỏ ướt sũng, bẩn thỉu.


Trên người còn có một vết bẩn giống như dấu chân.


Lông nó rối bù, đen kịt, trông như một chú chó hoang bị bỏ rơi, đôi mắt đen nhỏ đầy vẻ ấm ức.


Lục Lộc: "…Ngươi định bám mãi lấy ta đấy à?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận