Để hoàn thành nhiệm vụ được giao, Trình Diệu Vi bất chấp làm mọi chuyện, miễn là tiếp cận được với Tư Tử Phàm.
Thấy tâm trạng của cô rất tốt, anh mỉm cười nhưng không quên trêu chọc Trình Diệu Vi:
“Có vẻ như cô rất thích đồ ăn Hàn Quốc.”
“Chỉ cần được ăn cùng anh, tôi đều rất vui.”
Luôn luôn ghi nhớ lời nhắc nhở của hệ thống, do đó, câu nào của cô cũng ngập tràn vị ngọt của tình yêu.
Thời gian để hoàn thành 50% còn lại của nhiệm vụ không nhiều, cô phải tranh thủ thả thính mọi lúc mọi nơi.
Vì vậy, sau khi rời khỏi ghế sofa, cô chỉnh trang lại mái tóc, lớp trang điểm rồi chủ động khoác tay Tư Tử Phàm ra khỏi phòng làm việc.
Trên hành lang của công ty, nhìn những cử chỉ ngọt ngào của vợ chồng giám đốc, trợ lý Mỹ Mỹ không nhịn được mà che miệng cười khúc khích.
Hai người họ quả thực rất xứng đôi vừa lứa, ai cũng đều có khí chất rạng ngời và tài năng xuất chúng.
Đợi đến khi cánh cửa thang máy khép lại, họ mới cùng nhau bàn tán:
“Ôi nhìn chủ tịch của chúng ta mà xem, vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi.
Vợ của anh ấy cũng không kém cạnh, xinh đẹp, xuất thân trong gia đình giàu có nữa chứ!”
“Nhưng trước đó tôi nghe đồn vợ chủ tịch là người hướng nội, ít khi ra ngoài tiếp xúc với ai.”
“Có lẽ chị ấy sợ chủ tịch ghen nên mới ngại tiếp xúc với người lạ chăng?” Một ý kiến được đưa ra, nghe có phần vô lý nhưng khiến ai nấy cũng đều hào hứng cả lên.
Từ lúc Trình Diệu Vi giúp Tư Tử Phàm giải nguy, cô trong mắt nhân viên công ty đã nghiễm nhiên trở thành một hình tượng để ngưỡng mộ và theo đuổi.
Từ lúc còn ở hành lang cho tới khi vào thang máy, rồi xuống tới đại sảnh, Tư Tử Phàm và vợ sóng bước bên nhau không rời khiến cho bao nhiêu người phải ghen tị với niềm hạnh phúc của họ.
Vừa ra khỏi đại sảnh của tập đoàn Tư thị, Trình Diệu Vi đã nghe văng vẳng bên tai lời của hệ thống:
[Xin chúc mừng, bạn đã thành công thay đổi hình ảnh của mình trong mắt mọi người.
Phần thưởng chúng tôi dành cho bạn là một chiếc túi gấm.]
Khác với hình ảnh một nữ chính nhàm chán, rụt rè, vô dụng được thiết lập trong quyển sách, Trình Diệu Vi đã xuất sắc lột xác thành một người có khí chất hơn.
Cuối cùng, sau khi chấp nhận đổi ba chiếc túi gấm, cô lại nhận được một chiếc túi mới.
Thật là tuyệt vời!
“Cô đặt chỗ ở nhà hàng nào vậy?” Quay sang nhìn Trình Diệu Vi, anh lên tiếng hỏi.
“Nhà hàng Hàn Quốc, cách đây hai con đường.”
***
Bệnh viện trung ương,
Sau khi ngất xỉu trên hành lang của công ty, Trình Diệu Lan được trợ lý mới đưa tới bệnh viện, hiện tại còn đang hôn mê.
“Trợ lý Trình, cô Trình, cô không sao chứ?” Cậu ta dùng tay lay vai Trình Diệu Lan nhưng không có bất cứ phản ứng nào cả.
“Có người nhà của bệnh nhân ở đây không?” Điều dưỡng trong phòng cấp cứu cất tiếng hỏi.
“Không, tôi là đồng nghiệp của cô ấy.
Đột nhiên cô ấy bị ngất xỉu nên tôi mới đưa tới đây.”
Trong trạng thái gấp gáp, điều dưỡng nói với trợ lý mới: “Vậy phiền anh liên lạc với gia đình của cô ấy càng sớm càng tốt.
Chúng tôi muốn nắm rõ tiền sử bệnh liên quan của bệnh nhân để dễ dàng điều trị.”
Sau khi căn dặn người đồng nghiệp của bệnh nhân xong, nữ điều dưỡng cùng những người khác đưa Trình Diệu Lan vào trong phòng cấp cứu.
Vì mới tới làm việc nên cậu trợ lý không rõ nhân thân của Trình Diệu Lan nên quyết định liên lạc với Tư Tử Phàm.
Tư Tử Phàm đang tới nhà hàng Hàn Quốc bằng xe hơi, trong khi đó Chủ tịch Park cũng xuất phát tới điểm hẹn từ cổng khách sạn.
Lúc này, điện thoại của Tư Tử Phàm đổ chuông, người gọi đến là trợ lý mới.
“Alo, tôi nghe!”
“Chủ tịch, tôi muốn tìm người nhà của trợ lý Trình.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tư Tử Phàm trao đổi vấn đề này với Trình Diệu Vi, cô cũng thiện chí gọi điện cho Lâm Thu Hiền.
Khi nghe tin con gái mình đang nhập viện, Lâm Thu Hiền liền nổi giận, đổ mọi trách nhiệm lên người Trình Diệu Vi:
“Trình Diệu Vi, cô đã làm gì con gái tôi hả? Cô đã dùng thủ đoạn tàn ác như thế nào thì con bé mới phải nhập viện chứ?”
Để điện thoại cách xa lỗ tai cho đỡ ồn, Trình Diệu Vi đáp trả: “Chúng tôi đã đưa cô ấy tới bệnh viện.
Tôi gọi để nói bà với bố tôi đến chăm sóc cho cô ấy.”
Ngồi bên cạnh Trình Diệu Vi, Tư Tử Phàm nghe hết những lời mà Lâm Thu Hiền nói, vì lúc này cô đã bật loa ngoài và giảm âm lượng, đủ để nghe đối phương nói mà không bị ù tai.
“Trình Diệu Vi, tôi sẽ không để Diệu Lan rời khỏi chiếc ghế đó đâu.
Cô không xứng đáng.”
Chưa dừng lại ở đó, bà ta nói thêm: “Mày không xứng đáng kết hôn với Tử Phàm một chút nào!”
Nghe thấy bà ta đang lên tiếng nhục mạ vị hôn thê của mình, mắt Tư Tử Phàm sắc lại, ngang nhiên giật lấy điện thoại của cô.
Đầu dây bên kia, bà ta chưa biết chuyện gì đang xảy ra nên cứ trút hết sự tức giận của mình:
“Trình Diệu Vi, ngoài họ Trình ra, cô căn bản chẳng có gì cả.
Sở dĩ cô có thể leo cao như vậy là nhờ xuất thân trong một gia đình giàu có màu thôi.
Với tôi, xét về năng lực hay ngoại hình, cô đều thua kém Diệu Lan một trời một vực.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...