Trong tòa nhà nghiên cứu số 1, tại phòng thí nghiệm của đội cảnh sát, bạn của Tư Tử Phàm đang làm việc tại đây.
Anh ấy tên là Trần Khôi, mặc áo khoác màu trắng, đeo kính, biểu cảm vô cùng chăm chú khi làm thí nghiệm dựa trên mảnh thủy tinh mà Tư Tử Phàm đem tới.
“Kết quả sao rồi?”
Trần Khôi cẩn thận so sánh và đối chiếu dấu vân tay qua kính hiển vi, trầm tư nói: “Tôi sợ là có khi cậu đem nhầm vật chứng rồi.”
“Không phù hợp sao?” Tư Tử Phàm nghi ngại.
Tối hôm qua, sau khi để Trình Diệu Vi yên vị trên băng ghế sau, Tư Tử Phàm quay lại quầy bar xin số mảnh vỡ thủy tinh từ phía nhân viên quán bar.
Với thẩm quyền của mình, anh cũng thuận lợi lấy được dấu vân tay của Trình Diệu Vi và Trình Diệu Lan thông qua dữ liệu cá nhân.
Tiếp đó, anh đem chúng đến nhờ bạn của mình để xem ai là người gây ra vết thương cho Trình Diệu Lan, từ đó làm sáng tỏ mọi chuyện.
Sau một hồi cẩn thận kiểm tra, Trần Khôn đi đến kết luận: “Tử Phàm, cậu nhầm rồi, không có dấu vân tay của cả hai người họ trên đống thủy tinh này!”
Nghe vậy, Tư Tử Phàm rơi vào trầm tư, mơ hồ nghĩ tới việc Trình Diệu Lan đã nhanh tay hơn anh, đem vứt đi số mảnh thủy tinh tại quán bar hôm qua.
Về phía Trình Diệu Vi, cô cùng anh rời khỏi đó nên không thể là người đem bỏ đi số mảnh vỡ ấy.
***
Song song với đó, tại phòng khách của nhà họ Tư, Trình Diệu Vi nảy ra suy nghĩ mới và đề nghị tìm vật chứng chứng minh cô không phải là người gây ra vết thương cho Trình Diệu Lan mà chính cô ta là người bày ra mọi chuyện.
Từ những thông tin cô hỏi được từ hệ thống, Trình Diệu Vi biết được Tư Tử Phàm đã thay mình đi lấy những mảnh thủy tinh vỡ để đối chiếu dấu vân tay.
Nếu tìm được vân tay của Trình Diệu Lan trên đó, cô sẽ chứng minh được bản thân vô tội.
Trong tình hình hiện tại, Trình Diệu Vi vô cùng cảm kích lòng tốt của Tư Tử Phàm đối với cô, thiện cảm cũng tăng lên một chút.
“Cô có bằng chứng gì?”
Lâm Thu Hiền tỏ vẻ quan tâm, thay mặt Trình Diệu Lan hỏi cho rõ: “Cô thật sự có thể chứng minh được người làm Diệu Lan bị thương không phải là cô sao?”
Trình Diệu Vi không hề tỏ vẻ lo sợ, trực tiếp nhìn sâu vào mắt Lâm Thu Hiền mà đưa ra đề nghị: “Nếu tôi có thể chứng minh mình trong sạch thì từ nay về sau Trình Diệu Lan không được phép bước chân vào nhà họ Tư và tập đoàn Tư thị nữa.
Về công việc trợ lý thì quên đi, cô ta không được phép tiếp tục làm việc bên cạnh Tư Tử Phàm.”
“Vậy nếu… chị dâu không chứng minh được thì sao?” Về cùng một phe với Trình Diệu Lan, Tư Mỹ Ngọc lên tiếng hỏi.
Từ nãy tới giờ, Tư Mỹ Ngọc đóng vai khán giả xem kịch cũng nhiều rồi, giờ cũng đến lúc khuấy động “sân khấu” ấy.
“Nếu không chứng minh được, chỉ cần Tử Phàm chấp nhận, cô ta có thể quay lại làm việc bất cứ lúc nào, tôi không can thiệp nữa.”
Trình Diệu Vi quan sát từng người một, sau đó nhìn về phía người em cùng một nhà của mình.
Trình Diệu Lan có chút thấp thỏm, lo âu bởi vì cô ta biết mình mới là kể dàn dựng mọi chuyện.
Suy đi nghĩ lại, Trình Diệu Lan ngơ người ra vài phút.
Sau khi cuộc ẩu đả giữa cô ta và Trình Diệu Vi kết thúc, nhân viên quán bar đã dọn dẹp sạch sẽ những mảnh thủy tinh kia.
Tính đến thời điểm hiện tại, chắc hẳn chúng cũng được vận chuyển tập trung tới bãi tập kết rác, không còn động lại chút manh mối nào rồi.
Cho dù Trình Diệu Vi có thông minh đến đâu cũng không kịp trở tay trong trường hợp này.
“Được.” Người chấp nhận lời thách thức của Trình Diệu Vi chính là mẹ của Trình Diệu Lan – Lâm Thu Hiền.
“Chúng tôi không sai nên không có gì phải sợ cả.
Trình Diệu Vi, nếu cô có thể chứng minh được, việc phục chức có thể không bàn tới nữa.”
“Tốt thôi, sự việc sẽ nhanh chóng được làm sáng tỏ.”
Lúc này, hy vọng duy nhất của Trình Diệu Vi nằm ở chỗ Tư Tử Phàm.
Chỉ cần anh đem kết quả về, bản thân cô sẽ thoát nạn.
Trình Diệu Vi nhìn họ, nhếch môi cười khiêu khích.
Tuy vậy, sự đắc ý của cô lại không duy trì được lâu khi bên tai vang lên tiếng của hệ thống:
[Không ổn rồi, nam chính nhầm lẫn chai rượu nên không thể đối chiếu được dấu vân tay.]
Những tưởng đã nắm chắc phần thắng trong tay, ai ngờ Tư Tử Phàm khiến cô hụt hẫng.
Lỗi này đến từ người phục vụ, cũng không thể đổ hoàn toàn trách nhiệm cho Tư Tử Phàm được.
Nghe hệ thống thông báo, Trình Diệu Vi sửng sốt như bất ngờ bị đẩy xuống vực thẳm.
Tuy vậy, trước mặt bao nhiêu người, cô không thể rút lại lời mình nói.
Cuối cùng, Trình Diệu Vi quyết định đi tìm những mảnh thủy tinh đó, hy vọng có thể vạch trần được bộ mặt xảo quyệt của Trình Diệu Lan.
Chuyện đã đến nước này, dù muốn dù không cũng phải thử một lần.
“Nhất định phải tìm được chúng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...