Không để anh trai đơn thương độc mã, Tư Mỹ Ngọc hùa theo nói: “Không thể tin được, chị dâu lại mang theo một dao cạo râu với lưỡi dao sắc bén ở trong người, đã thế còn đánh người khác bằng chai rượu.
Anh cả, em thấy tình hình của chị dâu rất tồi tệ rồi.”
Lần này, Trình Diệu Vi lại quay sang trừng mắt cô em họ.
Tất cả mọi người đều muốn đẩy cô vào bệnh viện tâm thần, không phải sao? Lúc này, Trình Diệu Vi di chuyển ánh nhìn sang Tư Tử Phàm, quan sát thái độ của anh.
“Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô có từng chạm vào chai rượu đó không?” Người đàn ông lên tiếng hỏi.
“Chưa từng.” Trình Diệu Lan trả lời ngay lập tức, một mực phủ nhận mọi thứ liên quan tới mình.
Những gì muốn hỏi cũng đã hỏi xong, Tư Tử Phàm tiến về phía Trình Diệu Vi, cầm tay kéo cô rời đi.
Nhìn bọn họ im lặng rời khỏi đó, Tư Lâm quay sang hỏi Tư Mỹ Ngọc: “Cứ vậy mà đi sao? Không lẽ anh ấy muốn tha thứ cho Trình Diệu Vi?”
Tư Lâm vô cùng bức xúc, khó chịu trước thái độ của Tư Tử Phàm.
Những tưởng trải qua sự việc lần này, mối quan hệ của hai người bọn họ sẽ trở nên xấu đi.
Có ai ngờ, mọi chuyện hầu như đều không có sự thay đổi.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
“Anh Phàm nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Riêng việc Trình Diệu Vi bỏ ra ngoài tới quán bar lúc nửa đêm, cộng thêm việc mang theo hung khí giết người bên mình, ít nhất cũng bị cấm túc một tháng.
Lần này, chắc chắn anh ấy đem Trình Diệu Vi về nhà để xử lý theo gia pháp nhà họ Từ.” Tư Mỹ Ngọc tin vào phán đoán của chính mình.
Đưa Trình Diệu Vi ra ngoài, Tư Tử Phàm nói: “Cô vào trong xe ngồi trước đi, đợi tôi một lát.” Để Trình Diệu Vi ở lại đó, Tư Tử Phàm có việc phải giải quyết trước.
Ngồi yên trong xe, Trình Diệu Vi tranh thủ trò chuyện với hệ thống: “Nhiệm vụ lần này thật sự rất khó khăn.”
Lần đầu tiên Trình Diệu Vi thấy mọi thứ trở nên rối loạn như vậy.
Sau khi trải qua mấy nhiệm vụ đầu, cô cứ tưởng mình sẽ dễ dàng vượt qua các nhiệm vụ tiếp theo nhưng thật không ngờ, đến bây giờ cô mới bắt đầu nản.
Cô thở dài:
“Mọi chuyện đang rối tung rối mù cả lên.
Đặc biệt là tôi còn nghe thấy giọng nói của em gái mình nữa.”
Đến tận lúc này, ký ức của Trình Diệu Vi vẫn còn vẹn nguyên, không sao quên được lời thì thầm của em gái bên tai.
Đứng trước người mang khuôn mặt giống em gái mình, Trình Diệu Vi lại còn nghe thấy giọng nói quen thuộc từ thế giới thực vọng về, mọi thứ càng trở nên khó khăn hơn hết.
Dù biết đó là Trình Diệu Lan nhưng Trình Diệu Vi cô lại không thể ra tay trả thù, ức chế dâng lên đến tận cổ.
Lần đầu tiên sau xuất hiện ở thế giới này, Trình Diệu Vi mới thấy số tiền 50 tỷ nhận được thật không đáng là bao.
So với những khó khăn mà cô đang trải qua, số tiền ấy không thể đong đếm được.
[Nhiệm vụ hôm nay đúng là tương đối khó khăn, tuy nhiên nó có mối liên hệ mật thiết với những nhiệm vụ trong tương lai, hãy cố gắng hoàn thành nó.]
Hệ thống ra sức động viện cô.
“Nếu đa số nhiệm vụ đều tương tự như vậy, số tiền 50 tỷ thật sự quá ít.”
[Bạn yên tâm đi, sau khi thực hiện xong hết tất cả các nhiệm vụ, bạn có thể dùng chúng để đổi thưởng mà.]
Trình Diệu Vi rơi vào trầm tư, suy nghĩ đến những lời hệ thống nói, tự động viên lấy chính bản thân mình.
Lúc này, Tư Tử Phàm từ quán bar trở ra, đem theo một chiếc túi gấm màu đỏ, đem nó để vào trong cốp xe.
Trở lại ngồi bên cạnh Trình Diệu Vi, Tư Tử Phàm quan sát ở phía trước.
Theo đó, không khỏi tò mò, cô hỏi: “Anh đi lấy cái gì vậy?”
Tư Tử Phàm không trả lời, một mực im lặng.
Mọi diễn biến của câu chuyện đã hoàn toàn thay đổi, không theo như suy nghĩ của tác giả.
Thay vì Trình Diệu Vi bị gài bẫy, làm ô uế thanh danh để chụp ảnh thì mọi chuyện đã tốt hơn rất nhiều, tình cảm của nam chính dành cho nữ chính thể hiện rõ rệt, khiến Trình Diệu Vi nhận thấy được điểm tích cực từ cách hệ thống hướng dẫn cho mình.
Nhìn đồng hồ, Trình Diệu Vi hốt hoảng khi đã gần ba giờ sáng mà cô vẫn chưa có chút manh mối nào.
Đã gần bước sang ngày mới mà nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, cô cứ thể nghĩ ngợi rồi ngủ quên lúc nào không hay, tựa đầu vào vai người bên cạnh.
Lúc ngủ rồi, tật xấu của cô mới hiện ra.
Nước miếng nhỏ xuống trên bộ quần áo sang trọng của Tư Tử Phàm, dù vậy anh vẫn ngồi yên không động đậy, lặng lẽ quan sát gương mặt của người phụ nữ đang ngủ say.
Khi biết cô nhỏ nước miếng trên người mình, Tư Tử Phàm muốn đẩy cô ra mấy lần nhưng rồi lại không nỡ, sợ đánh thức Trình Diệu Vi.
Từ trước đến giờ, Tư Tử Phàm mắc bệnh sạch sẽ, có phần thái quá.
Chỉ cần trang phục của anh bị dính bẩn một chút, Tư Tử Phàm sẽ không ngần ngại ném nó vào sọt rác, thay độ khác liền ngay lập tức.
Phía sau anh, nhiều người không ngừng bàn tán về chuyện này, cho rằng anh là một kẻ lập dị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...