Thành công thoát khỏi sự chế ngự của Trình Diệu Vi, Trình Diệu Lan mới ý thức được bản thân mình vẫn còn nguyên vẹn.
Lúc này, phục vụ đẩy cửa bước vào dọn bàn thì thấy vẫn có người ở đó nên đành đi ra ngoài.
Trước sự xuất hiện của vị khách không mời mà tới, Trình Diệu Lan liền nảy ra một ý định.
Quan sát xung quanh không có ai khác, Trình Diệu Lan lấy một miếng thủy tinh dưới sàn nhà rồi rạch vào mu bàn tay mình, máu chảy ròng ròng ngay tức khắc.
Nhìn người đối diện tự làm mình đau, Trình Diệu Vi kinh ngạc mở to mắt.
Thần kinh của cô ta có vấn đề rồi ư?
Trình Diệu Vi định lao tới ngăn cản nhưng quá muộn, Trình Diệu Lan đã hành động xong rồi, trên mu bàn tay có một vết thương kéo dài, máu đang chảy ra từ đó.
“Trình Diệu Vi, chính cô đã làm hại tôi.”
Từ thân phận hung thủ, Trình Diệu Lan xoay người tình thế, biến mình thành nạn nhân.
Thấy cô ta ăn vạ, Trình Diệu Vi cười khẩy nói: “Diệu Lan, đừng có giở trò đó với tôi.”
“Tôi sẽ gọi cho Tử Phàm và nói cho anh ấy biết cô dùng vỏ chai rượu định ám sát tôi.” Giữ chặt để vết thương không bị chảy máu nữa, Trình Diệu Lan đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này, Tư Lâm với Tư Mỹ Ngọc vội vàng chạy đến.
Họ đã đợi ở phòng bên rất lâu nhưng không thấy hai chị em nhà họ Trình quay lại nên mới tò mò đi xem thử.
Kết quả là vừa đẩy cửa bước vào, Tư Mỹ Ngọc đã sợ đến xanh mặt: “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Trong một căn phòng, hai người phụ nữ đều bị thương, máu chảy ròng ròng.
Rõ ràng đây là một cuộc chiến sống còn, không phải tai nạn ngoài ý muốn.
“Không phải chỉ là trò chuyện kín thôi sao?” Tư Lâm thắc mắc trước những gì đang đập vào mắt mình, tiện thể di chuyển tới bên cạnh Trình Diệu Lan: “Tay của cô…”
Kế đó, Tư Lâm nhìn sang Trình Diệu Vi, kết cục còn thảm hơn nữa.
Dần dần ý thức được những gì đang xảy ra, Trình Diệu Vi đứng dậy, lấy khăn giấy lau đi vết máu trên cơ thể mình.
Do đó, cô bất cẩn làm rơi dao cạo râu ra ngoài – đồ vật chuẩn bị trước khi tới đây.
Tầm nhìn của Tư Mỹ Ngọc rất tốt, vừa thấy là đã nhận ra ngay, cúi xuống nhặt lấy nó.
Cầm đồ vật mới nhặt được trong tay, Tư Mỹ Ngọc lên tiếng hỏi: “Chị dâu, sao chị lại đem theo dao cạo râu tới đây?”
Bị phát hiện, Trình Diệu Vi vươn tay ra định giật lại nhưng không được, Tư Mỹ Ngọc đã nhanh chóng né tránh.
Nắm bắt được cơ hội tốt, Trình Diệu Lan thừa nước đục thả câu: “Trình Diệu Vi, cô đúng là người độc ác mà.
Tư Lâm, Mỹ Ngọc, cô ta muốn dùng nó để mưu sát tôi, vết thương còn ở ngay tay đây này.”
Nghe vậy, cả hai anh em nhà thím hai đều giật mình.
Dựa vào những gì mình biết về Trình Diệu Lan, Tư Lâm cho rằng cô ta sẽ không chủ động hại ai nếu như tính mạng của mình không rơi vào nguy hiểm.
Vì vậy, khi thấy em gái nhặt được dao cạo râu từ chỗ Trình Diệu Vi, Tư Lâm cho rằng cô là người có khuynh hướng bạo lực, ra tay tàn nhẫn.
Do đó, họ không mảy may nghi ngờ lời buộc tội của Trình Diệu Lan.
“Chuyện này phải nó cho anh Phàm biết để anh ấy xử lý.”
Vừa nói Tư Lâm vừa rút điện thoại trong túi ra: “Chị dâu, em phải nói cho anh ấy biết chị có khuynh hướng bạo lực, tấn công muốn hãm hại Trình Diệu Lan.”
Chỉ là không ngờ rằng, ngay khi Tư Lâm vừa thốt ra những lời đó, sau lưng đã vang lên giọng nói của Tư Tử Phàm: “Trình Diệu Vi, cô về nhà với tôi.”
Giọng nói của anh vô cùng dứt khoát, nghiêm nghị, không bộc lộ cảm xúc nào rõ rệt.
Dứt lời, hắn tới đỡ cơ, ngẩng mặt lên nhìn những người xung quanh một lượt, thầm gật gù khen ngợi:
“Một màn kịch thật là xuất sắc!”
Một căn phòng bình thường vốn dĩ là nơi vui chơi giải trí của mọi người bỗng chốc đã hóa thành một bãi chiến trường.
Chẳng những vậy, trên trán Trình Diệu Vi còn một vết đỏ sẫm.
“Anh Phàm.” Trình Diệu Lan yếu ớt cất lời, khuôn mặt trưng ra vẻ tội nghiệp, đau đớn.
Từ trước tới giờ, Tư Tử Phàm rất ghét những chỗ như thế này, vừa ồn ào vừa vô bổ.
Do đó, anh sẵn sàng từ chối những lời mời đến nơi ăn chơi này.
“Có chuyện gì không? Tôi đến để đón Diệu Vi.”
Đưa tay ra dìu cô đứng dậy, Tư Tử Phàm mới bộc lộ hết sự nam tính và ân cần của mình.
Nếu không phải mọi thứ đang lộn xộn, anh đã không kìm nén cơn giận mà hỏi cho ra lẽ.
Có nằm mơ Tư Tử Phàm cũng không ngờ rằng, Trình Diệu Vi lại đến những nơi ăn chơi như thế này.
Trước khi trình bày một kịch bản hoàn hảo do mình dựng lên, Trình Diệu Lan cần bình tĩnh trở lại.
Trước khi cô ta kịp mở miệng, Tư Lâm đã lên tiếng chặn họng: “Anh hai, không hiểu gần đây chị dâu xảy ra chuyện gì mà còn mang theo cả hung khí giết người bên mình.”
“Hung khí giết người?” Tư Tử Phàm bất giác lặp lại lời cậu em họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...