[Theo như trong sách thì bạn yêu anh ấy.]
Hệ thống tiếp lời nhưng Trình Diệu Vi vẫn một mực từ chối:
“Đó là tác giả viết như thế, không phải tôi.”
[Tôi chỉ muốn chỉ cho bạn cách nhanh nhất để chiếm được tình cảm của nam chính thôi.]
Đây là cách mà hệ thống cho rằng đang muốn giúp đỡ cô sao? Thật nực cười.
Cô đến đây để làm nhiệm vụ, kiếm tiền và chữa bệnh cho em gái.
Mục đích chỉ có thế, tình cảm là thứ phù du.
[Không cần đâu.
Bạn nên im đi!]
Càng trò chuyện với hệ thống cô càng thấy nó thật ngớ ngẩn.
Cô không hiểu sao mình lại có “người trợ giúp” gàn dở đến như vậy.
Thấy thái độ không mấy thiện cảm của cô, hệ thống đành lùi bước, ngoan ngoãn im lặng.
Nếu không phải cô và hệ thống có sự gắn kết thì ắt hẳn Trình Diệu Vi đã sút cho nó một phát bay ra khỏi phòng rồi.
***
Trình Diệu Vi tỉnh dậy khi mặt trời đã mọc quá nửa.
Cảm giác khoan khoái căng tràn trong lồng ngực, cô thoải mái vươn vai rồi ngáp một cái dài.
Những ngày không có nhiệm vụ thật thoải mái, cô thấy có thời gian tận hưởng cuộc sống.
Bước ra khỏi phòng, Trình Diệu Vi đi xuống cầu thang.
Vừa nhìn thấy cô xuất hiện ở bậc cửa, người hầu đang tưới hoa liền vội vàng chào hỏi.
Cùng lúc đó, cô thấy bà nội đang ngồi ngoài sân, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Có vẻ khi được trở về nhà, bệnh tình của bà đã khá hơn.
Nhác thấy bóng dáng của cháu dâu, bà mở lời: “Cháu tỉnh rồi à? Vậy mau thay quần áo đi.”
Trình Diệu Vi gật đầu, vâng lời bà nội.
Trước khi trở về phòng thay một bộ quần áo chỉnh tề, cô thấy bà đang chỉ người hầu dọn dẹp mọi thứ, còn chuẩn bị sẵn cả rượu và lò nướng.
Không lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt, có ai đó ghé thăm chăng?
Trình Diệu Vi hơi trầm tư một chút rồi trở về phòng, tạm thời gạt bỏ sự tò mò sang một bên.
Biệt thự này tương đối rộng lớn, đồng nghĩa với việc mọi thứ làm rất nhiều.
Tuy nhiên, bỏ sự mệt mỏi sang một bên thì được sống trong một nơi xa hoa như thế này cũng khiến người ta thích thú.
Một lúc sau, bà nội gọi Trình Diệu Vi.
Ngồi trên ghế, bà vẫy tay kêu cô lại gần với nụ cười tươi.
Bước đến bên bà, cô ngó nghiêng một chút rồi hỏi:
“Hôm nay là sinh nhật ai hở bà?”
Trước mắt cô, mọi thứ được trình bày một cách chỉn chu, đẹp đẽ.
Vì vậy, cô phỏng đoán có một sự kiện đặc biệt nào đó.
“Mỗi tháng nhà chúng ta đều có một bữa cơm gia đình để mọi người quây quần bên nhau.
Tuy nhiên, hôm nay có một việc cần phải thông báo nên tổ chức tươm tất hơn một chút.”
“Dạ.” Đúng là nhà giàu có khác, làm cái gì cũng có phần khoa trương, cô nghĩ.
“Chú và dì của con rất thích ngày này, họ luôn háo hức chờ đợi.” Theo như cô được biết thì đây là những nhân vật trong sách, người mà cô chưa được gặp.
Để Trình Diệu Vi có thể ứng phó với mọi tình huống bất ngờ xảy ra, hệ thống giải thích thêm:
[Bà có ba người con, bố của Tư Tử Phàm là con cả, sau đó còn có chú hai và dì ba.
Từ trước đến giờ, quan hệ của ba người họ không mấy tốt đẹp.
Vốn dĩ trong quá trình thành lập, chú hai và dì ba có vốn góp ở tập đoàn Tư thị nhưng sau khi Tư Tử Phàm lên tiếp quản, họ chỉ được chia cổ phần chứ không có quyền đưa ra ý kiến.]
Nghe hệ thống cung cấp thông tin, Trình Diệu Vi lập tức hiểu rõ vấn đề:
“Chắc ý kiến của họ không có giá trị tham khảo nên Tử Phàm mới phân định rạch ròi như thế.
Với anh ta, không có chuyện làm việc qua loa.”
[Đúng vậy, vì họ không có tiếng nói ở công ty nên sinh ra tức giận, lần lượt rời khỏi ngôi biệt thự này, gay gắt phản đối quyết định của Tư Tử Phàm.
Đương nhiên, họ cũng không thích bạn.
Lần đầu tiên gặp mặt, họ đã chế nhạo và tỏ vẻ khinh thường.
Tiệc gặp mặt tối nay rất quan trọng, là cơ sở để bạn thực hiện những nhiệm vụ tiếp theo, do đó bạn phải có mặt.]
“Nhiệm vụ này không phải là ngẫu nhiên sao?” Trình Diệu Vi thắc mắc.
[Bởi vì hôm nay là nhiệm vụ may mắn, bạn không phải làm gì.
Do đó, ngày mai nhiệm vụ mới sẽ xuất hiện, là sự một cộng hưởng với nhiệm vụ hôm nay.
Do đó, tôi không thể cho bạn biết nếu như chưa qua 12 giờ đêm.]
“Hệ thống này thật biết cách trêu đùa người khác.”
Thấy cô đứng trầm ngâm một hồi lâu, bà nội quan tâm hỏi:
“Cháu dâu, cháu đang nghĩ gì vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Hay là…” Nở nụ cười bí ẩn, bà trêu chọc cô:
“Cháu đang nhớ Tử Phàm đúng không?”
Cô sực tỉnh, miễn cưỡng nở nụ cười đáp lời bà nội: “À… dạ, có một chút.”
“Hôm nay Tử Phàm sẽ đi làm về sớm.
Cháu về ngủ với nó đi, không cần lo cho bà đâu.”
“Dạ không, cháu ngủ ở đây thì tốt hơn.”
Chuyện ngày hôm qua cô vẫn còn nhớ, đặc biệt là thái độ ve vãn của Tư Tử Phàm.
Nếu cô trở về bên đó, anh ta sẽ không ngần ngại mà “ăn thịt” cô mất.
Tư Tử Phàm, chẳng ai biết anh ta có thể làm tới chuyện gì.
Lúc này cô nhận ra mình thật ngốc, tự nhiên lại đi trêu đùa với một kẻ không biết ngượng như anh ta.
Chỉ cần anh bế cô lên giường, Trình Diệu Vi có nằm mơ cũng không thể thoát được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...