Tư Tử Phàm không để ý đến biểu hiện của Trình Diệu Vi, anh đi thật nhanh tới khu nhà ở của bà nội trong biệt thự.
Khuôn viên biệt thự quá rộng thành ra bước chân anh càng vội vã hơn.
Vừa tới bậc thềm, Trình Diệu Vi đã thấy người nhà náo loạn ở đó.
“Bà ở đâu?”
“Cậu chủ! Lão phu nhân khó thở, người tím tái…”
Tư Tử Phàm tức giận đẩy người làm ra, trực tiếp phóng vào trong.
Trình Diệu Vi cũng đi theo.
Trên giường bà cụ người gầy guộc, mặt tái đi.
Đây rõ ràng là tình trạng thiếu oxy.
Trình Diệu Vi không nói nhiều, hét lên với Tư Tử Phàm.
“Anh bế bà đi ra, tôi lấy xe.”
Nói xong thì không chờ ai phản ứng, cô chạy ra bãi cỏ, chỉ bằng vài động tác cô khởi động xe phóng tới bậc thềm vừa kịp lúc Tư Tử Phàm đưa bà nội mình ra.
“Lên xe đi!”
Tư Tử Phàm chỉ kịp ngơ ngác trong tích tắc đã bị Trình Diệu Vi chỉ đạo.
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, anh đưa bà nội lên xe.
“Cô chưa có bằng lái, tránh ra!” Tư Tử Phàm xong việc thì tiến tới ghế lái lôi Trình Diệu Vi ra.
Cô không phục, quắc mắt:
“Để tôi lái, chỉ mất có hai mươi phút thôi!”
Tư Tử Phàm cau mày.
“Cô chưa có bằng tranh lái cái gì mà tranh, lùi ra.”
Nói xong anh thô bạo túm Trình Diệu Vi ra, còn mình ngồi vào ghế lái.
Trong lúc Diệu Vi còn đang ngơ ngác, Trình Diệu Lan lon ton chạy lên ghế lái phụ, Trình Diệu Vi nhăn mặt, phóng tới, túm tay cô ta lôi ra.
“Ghế phụ lái là chỗ của vợ Tử Phàm.
Không phải của cô.” Trình Diệu Vi nhanh chân ngồi xuống.
Tình huống cấp bách, cô thúc giục.
“Đi thôi!”
Diệu Lan ấm ức chạy ra sau, cô ta cũng không dám chậm trễ nên không đôi co với Diệu Vi nữa.
Chiếc xe cứ thế lao ra khỏi khuôn viên nhà họ Tư.
“Yên nào! Bật định vị lên, xác định cung đường bớt tắc nhất ấy.” Trình Diệu Vi ngồi ghế lá phụ chi đạo Tư Tử Phàm.
“Không được, đường trước rất tắc, ba trăm mét nữa rẻ phải đi vào ngách nhỏ đi!”
Trình Diệu Vi nhìn bản đồ rồi lên tiếng.
Tư Tử Phàm tái mặt, con đường nhỏ ấy rất chật chội, anh cũng không thạo đi đường nhỏ, nhưng quả thật, phía trước chật cứng người, đến xe máy nhỏ còn đứng im không nhích được.
Xẹt! Tư Tử Phàm bẻ lái theo hướng Diệu Vi vừa chỉ.
Qủa nhiên thoáng hơn, tuy nhiên đường hẹp nên Tư Tử Phàm không dám tăng tốc, chỉ dám đi với tốc độ ổn định.
“Nhanh lên đi!” Trình Diệu Vi bực bội hét.
Anh cau mày lại không nghe cứ thế cố chấp theo bản thân mình.
Diệu Vi ngứa tay ngứa chân, nhìn quanh quẩn thấy còn khoảng trống mà Tư Tử Phàm không biết đường đi, tốc độ thì chậm, cô bực mình hét tướng lên.
“Cuối cùng anh có biết lái xe không thế? Lái như này bao giờ mới đến hả?”
Tư Tử Phàm điên tiết, ngó tấm gương phía sau thấy bà nội mình sắc mặt đã rất kém, anh hét lên.
“Cô có im đi không? Không có bằng lái xe làm loạn cái gì?”
Trình Diệu Lan ở phía dưới thấy thế cũng bơm vá:
“Chị thôi đi, để anh Tử Phàm tập trung lái.
Chị làm thế chỉ mất thời gian thêm thôi.
Tính mạng của bà nội quan trọng.”
“Người lên im là cô.
Lúc này còn thích bơm chọc cái gì? Đường phố thì tắc, tính mạng thì ngàn cân treo sợi tóc mà anh ta lái không khác gì con rùa bò, luật lệ giao thông tuân thủ lúc này làm cái gì chứ? Cùng lắm lúc này chịu phạt.” Trình Diệu Vi quắc mắt, quay người mắng xối xả vào mặt Trình Diệu Lan.
Trình Diệu Lan sợ hãi nín im thin thít không dám hé răng nửa lời.
Két!
Tư Tử Phàm đột nhiên phanh gấp.
Trình Diệu Vi nheo mắt ngó ra.
“Đèn đỏ? Anh bị điên à? Đèn đỏ mà anh còn dừng lại, anh có hiểu thế nào là cấp cứu không? Con mẹ nó, đúng là ức chế mà.
Tránh ra cho tôi lái.” Trình Diệu Vi bực bội thét vào tai Tử Phàm.
Tư Tử Phàm chưa bao giờ bị mắng tới mức này, anh bặm miệng lại nhất thời không nói được câu nào thì bị Trình Diệu Vi túm tay lôi ra.
“Cô làm cái gì vậy?”
“Thì đổi ghế lái, anh lái xe kiểu này tới bao giờ mới tới nơi?”
“Nhưng cô không có bằng lái, quá nguy hiểm.
Tôi không thể mạo hiểm tính mạng của tất cả vào tay cô được.”
Trình Diệu Vi nghe Tư Tử Phàm nói mà thật sự thấy điên đầu.
Nữ chính sao vô dụng đến vậy chứ? Bằng ấy tuổi đầu rồi còn chưa có bằng lái, rốt cuộc một phần ba cuộc đời cô ta đã làm cái gì? Ăn xong rồi âu sầu khổ sở để người ta bắt nạt ư? Thật điên tiết.
“Tóm lại là tôi có thể lái được xe và đưa bà tới viện trong hai mươi phút nữa.
Anh chỉ có thể quyết nhanh và mạo hiểm cược với tôi một lần, bởi vì, hãy nhìn bà anh đi, anh đâu có còn lựa chọn nữa chứ?”
Trình Diệu Vi lôi tay Tư Tử Phàm, đẩy cổ anh nhìn về phía sau.
Anh liền thấy bà nội đã rơi vào tình huống nguy cấp.
Tư Tử Phàm nuốt khan xuống.
Bản thân anh vẫn dao động.
Bim! Bim! Tít Tít!
Từ phía sau, tiếng còi xe gắt gao truyền tới, ngước mắt lên nhìn đèn đỏ đã chuyển trạng thái sang xanh, dòng xe lại tiếp tục chậm rãi đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...