Sau khi ăn cơm xong, Dương Gia Nghi dựa theo chỉ dẫn chỉ thím Lan mà tìm đến nhà ông cụ bán đồ gỗ.
Ông cụ này trước kia làm thợ mộc.
Sau lại, nhà nước cấm buôn bán, cây cuối trên rừng đều bị quản lí, đội trưởng cho phép ông tiếp tục làm nghề mộc, nhưng tiền bán được sẽ quay về ngân sách của thôn.
Bù lại, ông lão và con trai của ông ấy đều nhận được đầy công điểm cho mỗi ngày.
Thôn dân muốn mua gì thì có thể qua đây đặt trước, rất tiện lợi, không cần phải đi vào trong huyện hoặc vào tận thành phố xa xôi.
Dương Gia Nghi quan sát một vòng.
Ở đây không chỉ bán vật dụng bằng gỗ mà còn bán những thứ được làm bằng tre, nứa.
Cô lấy danh sách ra đưa cho ông lão.
Ngoài hình dáng ra thì bên trong còn có ghi sẵn kích thước.
Đồ vật chiếm trọn hai trang giấy.
Tủ quần áo, tủ bát, bàn, ghế, thau chậu, thùng nước, muỗng đũa, cối chày...
Tổng cộng hết tám mươi đồng.
Dương Gia Nghi đưa tiền mà đau ở trong lòng.
Lúc trưa đã đưa cho đội trưởng chín mươi đồng tiền xây nhà, giờ thêm tám mươi đồng này nữa, thành ra chỉ trong một ngày mà cô đã tiêu hết một trăm bảy mươi đồng.
Nhưng đây đều là những thứ cần thiết, không mua không được.
Hơn nữa, lúc sau cô còn phải đi Cung Tiêu Xã mua thêm nệm, chăn, gối, nồi, chảo...!và các vật dụng bằng gốm sứ như bát, tô, bình...
Một trăm ba mươi đồng còn sót lại cũng chẳng thể giữ lâu được.
À, cô còn phải trả tiền gạch, ngói và xi măng cho chú Hữu Đức nữa.
Ba trăm đồng tiền không đủ đâu vào đâu.
Đó là chưa tính tiền mua lương thực để ở trong nhà đấy.
Thảo nào người thời bây giờ phải tiết kiệm thật nhiều năm mới có tiền xây nhà, mỗi lần xây mỗi lần khó, gia đình lớn nhiều thế hệ đều chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp.
Đều là vì cái nghèo.
Đặt hàng xong, Dương Gia Nghi quay về.
Người trong thôn nhìn thấy cô thì rất lấy làm lạ.
Chỉ một buổi chiều thôi mà chuyện cô xây nhà đã đồn khắp thôn.
Ai cũng nói cô phá của, ăn xài hoang phí.
Kể cả đám thanh niên trí thức cũng vậy.
Bởi họ còn hy vọng có thể nhanh chóng trở về thành.
Trong lòng bọn họ thì nơi này chỉ là chốn tạm mà thôi, Dương Gia Nghi lại làm như muốn định cư khiến cả thôn chẳng thể hiểu nổi.
Dương Gia Nghi cũng chẳng cần họ hiểu.
Cô dời ra riêng vì hai lý do.
Thứ nhất là cô ngại phiền phức, ở chung người nhiều mắt tạp, chén úp trong sóng còn khua huống gì con người.
Mười mấy hai mươi cá nhân bị bắt sống chung với nhau, mỗi người mỗi ý thế nào cũng xảy ra chuyện.
Cô không sợ chuyện nhưng nếu tránh được thì tránh cho nhẹ lòng.
Thứ hai nữa, nếu ở một mình thì cô có thể thoải mái làm chuyện riêng mà không ai dòm ngó, muốn ăn cái gì, mua cái gì cũng chẳng cần bận tâm đến người khác.
Trên người cô có bí mật lớn như vậy, nếu không ở riêng sẽ dễ dàng bị phát hiện.
Cô không bao giờ xem thường trí thông minh của bất kì kẻ nào.
Khi về đến nhà thím Lan thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Bấy giờ, màn đêm buông xuống cũng là lúc mọi người về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Phần vì cả ngày lao động đã rất mệt mỏi rồi, phần vì chưa có đèn điện mà tiền dầu hoả lại cao ngất ngưỡng nên chẳng nhà nào có được ánh sáng cả.
Không có ánh sáng, không có hoạt động giải trí nên ngủ sớm dưỡng sức, ngày mai lại là một ngày lao động mới.
Thím Lan đã nghỉ ngơi từ lâu.
Dương Gia Nghi về phòng mình.
Cô khoá trái cửa lại rồi ngồi lên giường, bắt đầu dùng ý thức xem xét hệ thống.
Không xem thì thôi, vừa xem đã khiến cô kinh ngạc.
"Bé Ba! Sao lại như thế này?"
Giọng bé Ba vui vẻ: "Chúc mừng ký chủ, cô lại thăng cấp rồi."
Hồ sơ hiện tại của Dương Gia Nghi cũng đã thay đổi như sau:
Ký chủ: Dương Gia Nghi
Hệ thống: Hệ thống Viết văn 3333
Cấp: 2 (27 kinh nghiệm/100 kinh nghiệm)
Điểm: 17
Túi quà: một túi quà lên cấp (chưa mở)
Kết nối: siêu thị (đã mở khoá)
"Kinh nghiệm là gì?" Cô hỏi.
Bé Ba đáp: "Mỗi một điểm cô kiếm được sẽ tương ứng với một điểm kinh nghiệm, khi cô sử dụng điểm thì kinh nghiệm vẫn giữ nguyên.
Chỉ số kinh nghiệm chỉ dùng để thăng cấp.
Ví dụ: từ cấp 0 lên cấp một chỉ cần 1 kinh nghiệm, từ cấp 1 lên cấp 2 cần 10 kinh nghiệm, từ cấp 2 lên cấp 3 cần 100 kinh nghiệm, từ cấp 3 lên cấp 4 cần 1000 kinh nghiệm...!cấp bậc càng cao thì kinh nghiệm càng nhiều, quà lên cấp càng quý giá, đồng thời quyền lợi của ký chủ cũng được nâng cao.
Ký chủ ơi, cố lên!"
Dương Gia Nghi chờ mong: "Vậy quyền lợi của cấp 2 là gì?"
Bé Ba:...
Dương Gia Nghi thấy hệ thống im lặng thì cảm thấy không ổn: "Bé Ba, sao vậy?"
Bé Ba lúng túng: "Ký chủ, cấp 2 vẫn còn quá thấp..."
Được rồi, Dương Gia Nghi đã hiểu.
Cấp 2 chưa được cấp bất cứ quyền lợi gì mới.
Cô hơi thở dài, đúng là không thể hy vọng gì nhiều mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...