Xuyên Sách Hào Quang Nữ Phụ Lấn Át Nữ Chính


Mặt trời đã lên, ánh sáng ấm áp chiếu qua cửa sổ, bao trùm cả căn phòng.
Cô gái đang nằm trên chiếc giường *Jado khẽ nhíu mày, có lẽ bị ánh nắng làm cho khó chịu.
Lục Thanh Thanh chầm chậm mở mắt, trước mắt từ một khoảng mờ nhạt dần dần hiện rõ hơn.
Sáng rồi sao?Lục Thanh Thanh tự hỏi một câu, tự trả lời.
Sau đó ngồi hẳn lên, vươn vai, thả lỏng các cơ.

Như một con mèo mới ngủ dậy, có chút lười biếng, có chút hờ hững với thế giới xung quanh.
Hờ hững đến bất cần, tựa một đóa hoa kiêu sa.lục Thanh Thanh nhảy xuống giường, ngáp một cái rồi vào trong toilet.
Đánh răng, vệ sinh cá nhân, rửa mặt.
Điều tiếp theo Lục Thanh Thanh làm là đắp mặt nạ rồi ngâm mình trong bồn tắm đã bỏ thêm baking soda vào.
Đừng ngạc nhiên vì nó thật sự có ích cho những vùng da thô ráp trên cơ thể trở nên mịn màng hơn đó!Lục Thanh Thanh dự tính tối nay khi tắm sẽ ngâm mình trong nước có chứa muối Epson.
Khá là hữu dụng.Ngâm mình xong, vớ lấy bộ đồng phục học sinh, mặc vào.Cuối cùng, Lục Thanh Thanh mãn nguyện nhìn chính mình trong gương! Xinh đẹp, sạch sẽ.
Không hề lưu hương sau khi ngâm mình, bởi vì Baking soda không có mùi!Lục Thanh Thanh chải suông mái tóc xoăn của mình, không cột lên, để cho nó xõa ra.
cực kì beauty..Mang cặp lên vai, cô lon ton chạy ra ngoài.
Trên mặt còn treo thêm một nụ cười.Chứng tỏ tâm trạng hôm nay của Lục Thanh thanh rất là tốt!Đương nhiên phải tốt!Buổi sáng được nhìn thấy bản thân xinh đẹp như một tiểu mĩ nữ!Cực kì xinh đẹp, con người yêu cái đẹp, thấy đẹp có thể không vui?Mà cả nhà họ Lục cũng bị năng lượng cùng tâm trạng của Lục Thanh Thanh ảnh hưởng.
Hình như cũng có thêm phần nào đó vui vẻ.
Mỗi sáng có thể nhìn thấy người khác tươi cười, ít nhiều thì cũng sẽ cảm thấy "Trời hôm nay đẹp quá!"-Bố, mẹ, anh cả, anh hai, Thanh Thanh chúc mọi người buổi sáng tốt lành!Tâm trạng tốt, nói chuyện cũng không gai góc nữa! Ông bà Lục tươi cười nhìn cô:-Thanh Thanh buổi sáng tốt lành!Lục Quân cầm chìa khóa xe, nhìn Lục Niên và Lục Thanh Thanh, nói:-Anh đưa hai đứa đi học!-giọng nói ôn nhu hơn rất nhiều.-Con đi học đây!-Uhm, lái xe cẩn thận!Lục Thanh Thanh ngồi trên xe mà cứ như đang ở trên mây! Thú thật hôm nay Lục Thanh Thanh cảm thấy cái gì cũng đẹp.Cái thùng rác ven đường nhìn cũng thật nghệ thuật.Thằng anh trai cà lơ phất phơ nhìn cứ thế nào có phần nghiêm túc, soái!Tiểu mỹ nữ cô vô tình nhìn thấy cũng biến thành Hằng Nga luôn!Tâm của Lục Thanh Thanh đều đang đặt vào những chuyện trên trời dưới đất, Lục Niên đang nói cái gì cô căn bản không hề nghe.-THANH THANH! ĐỂ Ý ANH HAI MỘT CHÚT COI!Lục Thanh Thanh bị tiếng la của Lục Niên làm trượt một nhịp, cánh tay đang chống cằm lệch sang bên trái, trực tiếp đụng đầu vào cánh cửa kính!Định Mệnh!Con mẹ nó!Cái quần đùi gì vậy?Đau, thằng chó nào?Lục Thanh Thanh tức giận nhìn Lục Niên.

Mà Lục Niên bị tiếng đập vào cửa kính kia làm giật mình, hốt hoảng:-Thanh Thanh, em có sao?-Có, sao một đàn luôn ấy! Đệch! anh hét cái gì mà hét? Anh chê giọng mình chưa đủ to sao? Muốn em đập đầu chết sao? Anh ăn gan hùm rồi sao? Hay là ghi hận em chuyện tối hôm qua?Hung hăng phun ra một tràng lửa giện câu hỏi, làm Lục Niên không biết nên bắt đầu trả lời từ đâu?Lục Quân đang lái xe mặt vẫn không biểu tình nhưng trong lòng lại đang rất lo lắng cho Lục Thanh Thanh:-Em không sao chứ, có đau không?-Em ổn ạ!Lục Thanh trừng mắt nhìn Lục Niên:-Quà hối lỗi!-Lại là bài tập nữa sao?-Thông minh ta!Lục Niên ngả người ra ghế, không chút sức sống.Lục Niên: sống không còn gì để luyến tiếc! Ta đi đây, đi kết hôn với bài tập của em gái ma nữ....à không, phải là ma quỷ mới đúng! mà hai cái này chả khác nhau gì sất.........Tới trường......Lục Thanh Thanh bước xuống xe, mỉm cười:-Em đi học đây!-Uhm...học hành đàng hoàng!-Dạ!Sau đó chiếc xe nổ máy rời đi, Lục Thanh Thanh lặng lẽ nhìn bóng chiếc xe dần khuất mới để ý hôm nay lại đổi một chiếc Mercedes-Benzi.
Nhà họ Lục chịu chơi đấy! Rất giàu....rồi cô cất bước vào trường.Lục Thanh Thanh đứng ở cửa lớp mới phát hiện trong lớp hoàn toàn không có ai, chỉ có Hạ Phong Minh đang ngồi đọc sách.
Yên vị vào chỗ, Lục Thanh Thanh vô thức quay sang anh, đập vào mắt cô là góc nghiêng vừa đẹp vừa soái.
Mãi một lúc sau Lục thanh Thanh Thanh mới phát hiện mình đã nhìn người ta hơn 1 phút đồng hồ.
Cô cuống quýt quay đầu.
Xấu hổ chết mất!Nhưng một giây sau Lục Thanh Thanh lại bình ổn tâm trạng rối ren của mình bằng một lí thuyết.Con người yêu cái đẹp, hướng đến cái đẹp, ta...không sai!Hơn nữa ta cũng không hề cố ý mà!Không trách ta được!Hắn quá đẹp!Lỗi của hắn!Nhưng có trời biết sâu trong đôi mắt phượng sắc sảo, an tĩnh không gợn sóng kia là sự xấu hổ tột cùng.Hạ Phong Minh biết Lục Thanh Thanh nhìn mình, nhưng anh lại có cảm giác...không khó chịu lắm! Khi thấy cô cuống quít quay đầu, khóe môi bất tri bất giác xuất hiện một nụ cười nhạt, nhạt đến khó phát hiện.Mà bên đây Lục Thanh Thanh cũng không quan tâm nữa.
Một là ém nó xuống, hai là vứt! Đương nhiên cô sẽ chọn phương án hai.

Đem chuyện khi nãy ném ra sau lưng.
Mặc nó!Nếu như Lục Thanh Thanh biết Hạ Phong Minh suy nghĩ như vậy, nhất định sẽ đào một cái hố rồi cắm đầu xuống! Cực kì xấu hổ!


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận