Lý Tử Yên hít hít mũi, cuối cùng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Trừ Nhiên: “Ta đã cố gắng hết sức để lấy lòng Tứ Hoàng tử điện hạ, nhưng dù làm gì cũng không bằng một nụ cười của ngươi.
Khi thấy ngươi ái mộ Thất Hoàng tử điện hạ, ta cảm thấy may mắn, nên luôn khuyên dì để ngươi tiếp xúc nhiều hơn với Thất Hoàng tử, đừng cấm cản ngươi, chỉ mong chờ đến ngày Thất Hoàng tử rước ngươi về.”
“Cuối cùng, đến ngày tứ hôn, ta nghĩ mình có cơ hội đối mặt với Tứ Hoàng tử điện hạ, nhưng hắn vẫn không quên được ngươi.
Điều đó làm cho lòng đố kị của ta bùng lên, vì thế Tết Âm Lịch ta đã đẩy ngươi rơi xuống sông.”
Lời thú nhận này khiến Vinh Cẩm che miệng kinh hô, nhìn Lý Tử Yên rồi nhìn Tống Trừ Nhiên, trong khi Tống Trừ Nhiên chỉ nhướng mày.
Nàng đã dự đoán rằng việc mình rơi xuống sông có liên quan đến Lý Tử Yên, vì sự xuất hiện đột ngột của đám người khi đó không phải là ngẫu nhiên.
Nếu Ngự Vệ Tư đã an bài, thì Thịnh Kỳ và huynh trưởng sẽ phải tính toán đến tình huống đông đúc đó.
Nhưng việc đột nhiên có nhiều người xuất hiện như vậy rõ ràng là có phần khác lạ.
Khi nàng tiến đến gần bờ sông, có một nhóm người đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là để nhắm vào nàng, và điều đó rất dễ liên hệ đến Lý Tử Yên.
Việc này không có bằng chứng cụ thể, nàng chỉ đành chấp nhận, không nghĩ đến việc truy cứu thêm, nhưng không ngờ mấy tháng qua đi, Lý Tử Yên lại tự thú nhận.
“Đây là lỗi của ta.” Lý Tử Yên tự giễu mà lắc đầu, nhìn vào mắt nàng: “Vì ghen ghét mà ta đã làm tổn thương ngươi, bây giờ ngươi có thể nhìn thấy báo ứng mà tha thứ cho ta, chấp nhận lời xin lỗi muộn màng này không?”
Tống Trừ Nhiên đột nhiên bị đặt vào tình thế khó xử.
Lý Tử Yên ngoài tình yêu mù quáng, thực ra luôn rất thông minh.
Trước mắt nàng không thể không tha thứ.
Nghĩ đến như thế, nàng bất đắc dĩ thở dài, nhưng nhanh trí chuyển đề tài: “Hiện tại có thể nói vết thương này là do đâu không? Là do Tứ Hoàng tử điện hạ làm sao?”
Nàng hỏi thẳng vấn đề, tránh để Lý Tử Yên lảng tránh.
Lý Tử Yên gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu: “Điện hạ không phải cố ý! Có lẽ ta đã làm ảnh hưởng đến công việc của điện hạ, mấy ngày nay điện hạ vì công việc mà mệt mỏi, chắc là vì vậy mà hành động như thế.”
“Việc này không có cố ý hay không, chỉ có sự lặp đi lặp lại.
Chắc chắn ngươi đã trải qua không chỉ một lần.”
Tống Trừ Nhiên nhìn thẳng vào mắt Lý Tử Yên, nghiêm túc nói.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Dù Thịnh Hằng chưa nạp Lý Tử Yên làm thiếp, tình huống của họ cho dù đặt ở hiện đại cũng có thể coi là một nửa kết hôn rồi, và hành vi này tương đương với bạo lực gia đình.
Ở cổ đại, nam nhân có quyền lực rất lớn, đặc biệt là hoàng tử, bất luận thế nào thì nữ tử cũng chịu thiệt thòi, việc này thực sự không có cách giải quyết.
Nhưng may thay Lý Tử Yên không phải là thiếp của Thịnh Hành, nàng có thể rời đi mà không cần hòa ly, dù có ảnh hưởng đến danh tiếng nhưng tránh được khổ sở về thể xác mới là quan trọng.
“Ngươi còn không tính toán rời đi sao?” Tống Trừ Nhiên thử hỏi.
Với địa vị của Lý Tử Yên trong lòng Thịnh Hành, nếu nàng rời đi, Thịnh Hằng có lẽ cũng sẽ không tìm kiếm, tránh được rắc rối.
Nhưng Lý Tử Yên lại lắc đầu, buồn bã nói: “Ta đối với điện hạ là thật lòng, A Nhu muội muội có lẽ nghĩ ta vì muốn có địa vị tương tự như ngươi mới như vậy.
Kỳ thực không phải.”
Lý Tử Yên chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Thịnh Hành, nếu không, ả đã không sống đến hai đời mà vẫn ái mộ gã như vậy.
Dù là kiếp trước hay hiện tại, hành động của Thịnh Hằng vẫn không thể khiến Lý Tử Yên tỉnh ngộ.
“Điện hạ có lẽ chỉ vì gần đây quá mệt mỏi mới như vậy, qua một thời gian chắc sẽ ổn thôi.” Lý Tử Yên cười nhạt, như thể đang an ủi các nàng, nhưng thực ra là đang an ủi chính mình.
Lý Tử Yên đã đến mức này nhưng vẫn cố biện hộ cho Thịnh Hành.
Tống Trừ Nhiên bất đắc dĩ cười: “Yên tỷ tỷ đã nghĩ vậy, ta cũng không khuyên nữa.”
Nhìn thấy Tống Trừ Nhiên nói như vậy, nhưng Vinh Cẩm cảm thấy việc này cần được khuyên thêm, liền duỗi tay túm ống tay áo nàng, Tống Trừ Nhiên chỉ lắc đầu, ra hiệu rằng chỉ có Lý Tử Yên tự mình nghĩ thông suốt mới được, không ai có thể khuyên nhủ được.
Cuối cùng, khi đã nói hết những điều nghẹn trong lòng, Lý Tử Yên thở dài nhẹ nhõm, ôn nhu hỏi: “Ta còn chưa hỏi qua, thành hôn lâu rồi, Thất Hoàng tử điện hạ đối xử với A Nhu muội muội có tốt không?”
“Tất nhiên là tốt.” Nàng đáp không chút do dự.
Thịnh Kỳ quan tâm, để ý, và tôn trọng nàng, chỉ sợ ngoài phụ thân và huynh trưởng, không còn ai tốt như vậy.
Câu trả lời của nàng khiến Lý Tử Yên hâm mộ gật đầu, sau đó thử hỏi: “Nếu ta mời Vinh tỷ tỷ và A Nhu muội muội cùng đi tránh nóng, điện hạ có đồng ý không?”
“Tránh nóng?” Tống Trừ Nhiên hỏi lại theo bản năng.
Lý Tử Yên vội gật đầu: “Thời tiết này sẽ càng ngày càng nóng hơn, ta nghe nói kinh thành còn nóng hơn Nghi Nam.
Nhưng vùng ngoại thành có sơn trang tránh nóng không xa, Vinh tỷ tỷ đi có thể thoải mái hơn chút.”
Nói xong, Lý Tử Yên lộ vẻ ngượng ngùng, tiếp tục: “Ta cũng nghĩ rằng điện hạ gần đây càng bận rộn, ta sợ làm phiền hắn, nên muốn tìm cớ ra ngoài một thời gian, tránh đi.”
Đây mới thực sự là dụng ý của Lý Tử Yên, muốn tìm lý do chính đáng để rời khỏi Thịnh Hằng tâm tình bất định.
“Việc này chúng ta không làm chủ được, không bằng lát nữa dùng bữa thì nói với phụ thân và mẫu thân xem sao? Nếu họ đồng ý, ta tự nhiên là nguyện ý.”
Vinh Cẩm, từ nãy giờ vẫn im lặng, kéo tay Lý Tử Yên và cười nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...