Nàng một bên ăn điểm tâm, một bên than thở rằng trong thiên hạ có rất nhiều nam tử, nhưng người đáng để phó thác lại rất khó tìm được một người.
Thục phi cùng thế giá nữ tử nói chuyện, lúc này mới có thời gian nhìn nàng, thấy nàng một bên ăn, một bên cùng Vinh Cẩm nghe bát quái rất vui vẻ, liền kêu cung nữ đi Ngự Thiện Phòng lấy thêm hai phần điểm tâm đưa đến tẩm điện của mình.
Hội ngắm hoa khoảng giờ Thân kết thúc, các nữ quyến thế gia lần lượt rời đi, Tống Trừ Nhiên bị Thục phi gọi lại, nói muốn dẫn nàng đến tẩm điện của mình để trò chuyện, hơn nữa còn mang điểm tâm đã bao sẵn tặng nàng.
Dù sao trở về cũng không có việc gì, Tống Trừ Nhiên đương nhiên đồng ý, cùng mẫu thân và Vinh Cẩm chào hỏi, rồi theo cung nữ dẫn đến tẩm điện của Thục phi.
Thục phi lần này triệu nàng, chỉ là hỏi thăm mấy ngày qua có tốt không, cũng dặn dò nàng mới thành thân với Thịnh Kỳ, chắc chắn trong sinh hoạt có chút không quen, ngày sau nếu có chuyện không thoải mái, có thể tùy thời vào cung tâm sự, cáo trạng cũng được.
Tống Trừ Nhiên bị Thục phi đùa cười, rất cảm động, nàng cùng Thục phi ngồi một lúc lâu mới đứng dậy hành lễ, chuẩn bị rời đi, Thục phi liền kêu thái giám hầu hạ thường ngày tự mình tiễn nàng ra cung.
Tống Trừ Nhiên đi sau thái giám dẫn đường, từng bước ra ngoài cung, nhìn mỗi chỗ ngói vàng tường đỏ, không khỏi cảm thán nơi này thật to lớn và xinh đẹp, ở trong hoàng cung thời cổ đại muốn dựa việc bay lên cành cao không ít, nhưng thật sự sống cả đời êm đềm lại rất hiếm.
Trong nguyên thư, nữ chính cuối cùng cũng theo Thịnh Hằng cùng nhau vào cung, nhưng rồi thế nào, tẩm cung của nữ chính và lãnh cung lại chẳng khác gì nhau, cuối cùng cũng không có được kết cục tốt.
Nàng nếu không quay lại thế giới hiện thực, vẫn sẽ luôn trợ giúp Thịnh Kỳ hoàn toàn đánh bại Thịnh Hằng, Thịnh Kỳ đại khái sẽ thay đổi diễn biến của câu chuyện, trở thành trữ quân tương lai, cuối cùng trở thành tân đế uy nghi.
Mà đến lúc đó, nàng sẽ phải vào nơi hoa lệ mà tưởng như tốt đẹp này, nhưng thực chất chỉ là một cái lồng giam.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cho nên sau khi trợ giúp Thịnh Kỳ, nàng cần thiết phải lập tức cùng Thịnh Kỳ hòa li, kịp thời rút lui, tránh việc vào cung.
Nhưng ý nghĩ này lại khiến nàng cảm thấy đau lòng, thâm tâm có phần không muốn.
Nàng càng nghĩ càng tiêu cực, buồn bã cụp đuôi mà đi trên con đường nhỏ trong rừng ấm, đi hai bước liền thở dài một tiếng.
Đột nhiên, nàng cảm nhận được thái giám phía trước dừng lại, nàng vừa ngẩng đầu lên liền thấy thái giám đang cười tươi: "Cửu điện hạ đang gọi ngài.
"
Theo chỉ dẫn của thái giám nhìn lại, nàng thấy Thịnh Duệ đứng phía trước trong rừng trúc, trước ghế đá, tay vẫy vẫy chào hỏi một cách hứng khởi.
Lúc này nàng mới nhớ, đã lâu không gặp Thịnh Duệ.
Ngày thành thân nàng không được ngoài, nên không gặp mặt, ngày thứ hai vào cung bái lễ thì nghe nói Thịnh Duệ uống say từ hôm trước, chưa dậy nổi, bỏ lỡ gặp mặt.
Sau đó Thịnh Kỳ đi Nghi Nam, nàng không thể tự do vào cung, Thịnh Duệ cũng không thể đến thăm riêng, gặp lại thực sự khó khăn.
Nhìn Thịnh Duệ không ngừng vẫy tay, Tống Trừ Nhiên lại thấy khó xử, nàng không biết sau khi thành thân, còn có thể gặp mặt hoàng tử khác hay không, liền quay lại hỏi ý kiến thái giám.
Thái giám nhìn liếc mắt liền hiểu, hơi hành lễ: "Hoàng tử phi không cần lo lắng, nô tỳ sẽ theo hoàng tử phi, không sao cả.
"
Thái giám này là người thân cận của Thục phi, cũng chăm sóc Thịnh Kỳ và Thịnh Duệ, có hắn, người khác không thể nói gì, Tống Trừ Nhiên lúc này mới yên tâm mà hướng tới Thịnh Duệ đi.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Thịnh Duệ dường như ra đây để phơi nắng, trên bàn đá có một ấm trà và hai bàn điểm tâm, bên cạnh còn chồng mấy quyển sách, nhìn qua rất thoải mái.
Tống Trừ Nhiên mắt sắc, liếc nhìn thấy trên bàn có mấy quyển binh pháp, mắt trợn tròn ngạc nhiên.
Thịnh Duệ cảm nhận được ánh mắt nàng, vội vàng xoay binh pháp lại, ngượng ngùng gãi đầu.
"Ngươi… Ngươi bây giờ phải về hả?"
Lời nói cực kỳ không tự nhiên.
Một cơn gió thổi qua, lá trúc xung quanh rung động, quyển binh pháp trên bàn bị gió thổi mở vài trang, Tống Trừ Nhiên nghiêng đầu thấy trên đó có bút tích đánh dấu bằng mực đỏ.
Nàng tiến lên, cầm quyển binh pháp, ngước mắt nhìn Thịnh Duệ nghiêm túc mở miệng: "Điện hạ, ngài thật sự có hứng thú với việc chinh chiến?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...