Hắn luôn biết nàng có bí mật, nhưng không ngờ từ đầu nàng đã tính toán hết thảy, mọi việc nàng làm không liên quan đến tình cảm mà chỉ là lợi dụng.
Nghĩ lại, hắn thường ngày đối với bất cứ chuyện gì cũng mang theo sự nghi kỵ, chỉ riêng chuyện này lại thiếu cảnh giác.
Hắn còn tưởng rằng nàng chỉ muốn thu hút sự chú ý của mình, thậm chí còn giúp nàng chinh phục chính mình.
Trong lòng có một cơn giận không thể giải thích được bốc lên, giận nàng đã lừa hắn, càng giận chính mình lại tự đa tình đến mức không thể vãn hồi.
Bỗng dưng, hắn nghĩ đến điều gì đó, thử hỏi: “Khi ngươi nhìn thấy ta cùng Nữ Nhạc Sư bên nhau, sự kháng cự của ngươi cũng là giả?”
“Cái Nữ Nhạc Sư đó không phải người tốt!” Tống Trừ Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn Thịnh Kỳ, nhận ra mình không có quyền lớn tiếng với hắn, lại đè thấp giọng giải thích: “Trong mộng của ta, điện hạ cùng một nữ tử thanh lâu có quan hệ thân mật, nhưng nàng ta chỉ là ngọn cỏ đầu tường, dù nói yêu bao nhiêu cũng sẽ bỏ rơi điện hạ để cậy nhờ người khác.”
Rõ ràng cũng có mục đích, Thịnh Kỳ cắn chặt răng.
Toàn kinh thành đều cho rằng hắn đối nàng lạnh nhạt, không ngờ hắn mới là người bị bỏ rơi.
Hắn tưởng rằng những gì nàng làm ít nhất cũng có tình cảm, nên mới tiếp nhận tình cảm của nàng, thăm dò mục đích thật sự của nàng.
Hắn còn nghĩ rằng sau khi thành thân sẽ dần dần bồi dưỡng tình cảm, sống hòa hợp cùng nàng...
Thịnh Kỳ cố nuốt xuống cơn giận, biết rằng hỏi thêm cũng chỉ khiến mình khó chịu, nên quyết định không so đo chuyện tình cảm nữa.
Trước mắt còn có chuyện quan trọng cần xác nhận, hắn trầm mặc một lát, rồi nghiêng mắt nhìn Tống Trừ Nhiên: “Ngươi vừa rồi trong mộng đề cập người khác, chính là tứ ca?”
Tống Trừ Nhiên không ngờ Thịnh Kỳ sẽ hỏi thẳng như vậy, nàng ngơ ngác, không biết nên đáp thế nào.
Nếu nói đúng, giấc mộng của nàng sẽ quá cụ thể, nếu nói không, cũng không thể tìm ra người phù hợp khác.
Nàng im lặng, điều này càng làm Thịnh Kỳ tin vào suy nghĩ của mình.
Rốt cuộc Thịnh Duệ còn chưa chín chắn, đến bây giờ vẫn phải dựa vào hắn, không thể tự mình đảm đương.
Hơn nữa, hắn hiểu rõ tính tình của đệ đệ này, tuyệt đối sẽ không phản bội hắn vào thời điểm quan trọng.
Ngũ ca và bát đệ, một người không có dã tâm, mối quan hệ với hắn tương tự như với Thịnh Duệ, một người tuy không cam lòng nhưng cũng không có thế lực, chỉ có thể chờ đợi thời cơ.
Dựa vào tình hình hiện tại, người có thể đối đầu với hắn chỉ có Thịnh Hằng.
Nhưng tại sao nàng lại cảm thấy hắn đáng tin cậy, không tiếc gả cho hắn để tránh liên quan đến Thịnh Hằng? Chẳng lẽ hắn giống người tốt lắm sao?
Tống Trừ Nhiên nhìn thấy phản ứng của Thịnh Kỳ, lo lắng hỏi: “Ngươi tức giận sao?”
Thịnh Kỳ phẫn uất hỏi lại: “Ngươi sao có thể nghĩ rằng ta sẽ không lợi dụng Tống tướng quân?”
Cả hai gần như đồng thời hỏi nhau, nhìn nhau một cái, rồi cùng dời ánh mắt nhìn lên nóc giường.
Tống Trừ Nhiên thấy Thịnh Kỳ lắng nghe, thở phào nhẹ nhõm: “Ta tuy là một nữ tử nhỏ bé, không hiểu ngươi lừa ta gạt, không hiểu quyền mưu, nhưng ta tin tưởng phán đoán của phụ thân và huynh trưởng.
Huynh trưởng nguyện đi theo điện hạ, phụ thân cũng khen ngợi điện hạ, điều này đủ để chứng minh điện hạ đáng tin.”
Đây vốn là điểm nàng cảm thấy có vấn đề trong truyện gốc.
Trong truyện, cả Tống Hoành và Tống Đình Chi đều vô điều kiện ủng hộ Thịnh Kỳ.
Nếu nguyên chủ tin rằng gia đình mình là người tốt, tại sao lại luôn tin tưởng người mà gia tộc không tán thành, chỉ vì đôi ba lời nói của người mình thích?
Điều này không thể chỉ dùng lý do tình yêu để giải thích.
Do đó, sau khi xuyên không, nàng không do dự quyết định tin tưởng phụ thân và huynh trưởng, đặt hy vọng vào Thịnh Kỳ để thay đổi vận mệnh của gia tộc, cũng vì lý do này.
Nghe nàng giải thích, Thịnh Kỳ ngồi dậy, quay đầu nhìn người bên cạnh, cười lạnh: “Ngươi thật sự rất khôn khéo.”
Lời chỉ trích này khiến Tống Trừ Nhiên hoảng sợ, vội ngồi dậy, dựa vào tường, rụt chân lại, cảnh giác nhìn Thịnh Kỳ.
“Ta biết từ đầu tới đuôi ta đã lừa gạt điện hạ, không nên khẩn cầu tha thứ.
Ta cũng biết điện hạ vốn vô tình với ta, đồng ý thành thân chỉ để giữ mặt mũi cho ta, nên ta nguyện sau này cùng điện hạ hòa li...”
Nàng nói ra lời này với dũng khí, khi thấy Thịnh Kỳ nghe đến hai chữ “hòa li” thì kinh ngạc, nàng tưởng rằng Thịnh Kỳ sẽ tức giận, vội cúi đầu xuống, tiếp tục nói như tự bào chữa.
“Mặc dù hiện tại thành thân, ta cũng tuyệt không có ý định gì với điện hạ.
Đợi khi Tống gia không còn bị đe dọa, ta sẽ không dây dưa điện hạ nữa.
Nếu như điện hạ gặp được người mình yêu, ta nguyện nhường vị trí hoàng tử phi này, chỉ khẩn cầu điện hạ diễn thêm một thời gian với ta.”
Giải thích và khẩn cầu toàn bộ nói ra, nàng tưởng rằng sẽ thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Rõ ràng mới vừa thành thân, rõ ràng chính mình nói nguyện ý hòa li, nhưng nàng lại sợ hãi ngày Thịnh Kỳ thật sự đề nghị hòa li, hoặc ngày Thịnh Kỳ gặp được người mình yêu.
Nghe nàng nói, Thịnh Kỳ cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch, hờ hững nhìn nàng: “Ngươi biết hòa li có ý nghĩa gì với một nữ tử không?”
Tống Trừ Nhiên gật đầu: “Biết.”
“Tống gia có Trấn Quốc đại tướng quân và Ngự Vệ Tư phó thống ở đó, khi nào cần ngươi, một nữ tử, hy sinh bản thân để bảo vệ Tống gia?” Thịnh Kỳ giận dữ đứng dậy, phất tay áo, quay lưng lại nàng, lãnh đạm nói: “Dù xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu đã cùng ngươi thành thân, ngươi chính là hoàng tử phi của ta, ta sẽ không cùng ngươi hòa li.”
“Bất quá ta cũng không phải là người làm khó kẻ khác.
Nếu ngày sau ngươi vẫn muốn hòa li, ta sẽ thuận theo ý ngươi.
Nhưng trước đó, ngươi và ta sẽ lợi dụng lẫn nhau.
Ta cũng cần một người vợ biết điều và hòa thuận.” Thịnh Kỳ quay đầu nhìn Tống Trừ Nhiên, rồi quay lại, phất tay ra ngoài: “Đêm nay ta sẽ ngủ ở thư phòng.
Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Nếu nàng không có tình cảm với hắn, thì hắn cũng sẽ không ép buộc nàng phải thân cận với hắn ngay lập tức.
Nhưng dù sao hắn cũng là một hoàng tử, lại bị nàng lừa một phen, nên cần lấy lại chút thể diện.
Hắn muốn nàng hiểu rằng không phải mọi thứ nàng muốn đều có thể đạt được, và không phải muốn hòa li là có thể hòa li ngay được.
Thịnh Kỳ tức giận đi ra ngoài, vừa qua khỏi bình phong, đột nhiên bị Tống Trừ Nhiên gọi lại trong sợ hãi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Điện hạ… Đêm động phòng hoa chúc mà điện hạ lại đi nơi khác, như này tình cảm không được hòa thuận lắm…”
Tác giả có chuyện muốn nói:
A Nhu: Ta biết điện hạ đối ta vô tình.
Thất Kỳ: Ngươi còn dám nói ngươi biết?
A Nhu theo bản năng né tránh: Điện, điện hạ, ta sai rồi…
Thất Kỳ: Ngươi trốn cái gì?
A Nhu: Không phải ngươi là vai ác sao? Ta sợ ngươi bóp cổ ta…
Thất Kỳ: Ngươi thật sự sợ ta à (ha hả.jpg)..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...