Vừa rồi khi Yến Môi đang chơi game cô đã từ chối lời mời của Cố Cảnh Huy, bây giờ thằng nhóc đó giận dữ liên tục gửi tin nhắn làm phiền cô.
Yến Môi vừa phải dỗ dành cậu ta, vừa phải an ủi Tần Trí Thần.
Cô cảm thấy mất kiên nhẫn, bèn nói qua loa: “Cô ấy không thích anh, chẳng lẽ thích tôi?”
Yến Môi vừa dứt lời, hệ thống liền phát ra tiếng thông báo.
[Đing đong.]
[Phát hiện nhân vật phụ quan trọng Tần Trí Thần dao động với nữ chính, tiến độ nhiệm vụ chính: Giảm hào quang nữ chính 29.1%.]
[Hệ thống cộng 1000 điểm tích lũy, mức độ ooc tăng 5%, mong ký chủ tiếp tục cố gắng.]
Yến Môi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy ngạc nhiên như vừa tỉnh ngộ hòa lẫn với thất thần và cảm giác bị lừa dối trong đôi mắt đen của Tần Trí Thần.
Yến Môi : "!"
Tần Trí Thần có phải bị bệnh nặng không vậy?
“Đừng cản tôi, hôm nay tôi nhất định phải đánh chết anh ta!” Lâm Vũ Hàm và Lý Sở Sương ôm lấy Yến Môi, liên tục khuyên nhủ: “Đừng nóng, đừng nóng, đây là địa bàn của người ta, chúng ta không đánh lại đâu.”
“Cô...” Tần Trí Thần lo lắng núp sau Cát Khai Tễ, hét lên: “Tôi...!tôi không nói gì cả, là cô tự nói đấy chứ!”
Yến Môi cầm cây chổi lông gà không biết vừa lấy từ chiếc bình hoa nào đó, giận dữ nói: “Tôi nói đó là câu khẳng định hả? Anh đáng bị đánh đấy!”
Cát Khai Tễ nhìn Yến Môi bằng ánh mắt đầy hứng thú, vừa kéo cổ áo Tần Trí Thần ra ngoài, vừa nói với Yến Môi: “Tôi giúp cô đánh anh ta một trận, cô có thể cho tôi số liên lạc của cô không?”
Tần Trí Thần vừa ra khỏi hang sói lại vào miệng hổ: “Đồ phản bội!”
Cát Khai Tễ hứng thú nhìn Tần Trí Thần: “Cậu lại làm gì khiến cô ấy giận vậy?”
Tần Trí Thần: “Tôi...!tôi chẳng làm gì cả, là cô ấy nói...”
Rõ ràng là Yến Môi tự nói: “Cô ấy không thích anh, chẳng lẽ thích tôi?”
Tần Trí Thần không muốn nghĩ vậy, nhưng khoảnh khắc Yến Môi thốt ra câu đó, trong đầu hắn không thể không nảy ra ý nghĩ: “Thì ra là vậy, nếu như vậy thì mọi thứ đều được giải thích rõ ràng rồi!”
Sau đó bởi vì hắn không kiểm soát được biểu cảm của mình nên ý nghĩ này đã bị Yến Môi phát hiện.
Điều này cũng không thể trách hắn được, mọi thứ đều hợp lý quá mà.
Bạch Tiêu Liên và Yến Môi thân nhau hơn cả chị em ruột, thậm chí Bạch Tiêu Liên còn ở nhà Yến Môi, ngày nào cũng đi cùng Yến Môi, ăn chung ngủ chung! Bọn họ là “bạn” thân nhất của nhau, lúc nào cũng nghĩ cho đối phương, ngay cả khi ở buổi tiệc đính hôn, người kia có hành động thân mật với vị hôn phu, phản ứng trước tiên cũng là bảo vệ bạn thân.
Đây là gì? Đây là tình chị em sao?
Mẹ kiếp, đây rõ ràng là tình yêu!
Hai người bọn họ mới là tình yêu đích thực, chỉ ở cùng đàn ông để che mắt thế gian!
Bạch Tiêu Liên nhất định là vì không muốn người mình thích kết hôn với một người đàn ông nên mới cố ý quyến rũ hắn, nhằm phá hoại hôn ước, để có thể mãi mãi ở bên Yến Môi.
Sau khi chuyện xảy ra, đương nhiên Yến Môi sẽ bảo vệ người yêu của mình nên mới đánh hắn.
Vậy nên Bạch Tiêu Liên thật ra không thích hắn, nếu không tại sao luôn từ chối ở bên hắn, vì hắn chỉ là công cụ tạm thời của cô ta, thực ra Bạch Tiêu Liên không thích ai cả, cô ta chỉ thích Yến Môi và ở cùng những người đàn ông chỉ để làm cho Yến Môi ghen.
Còn Yến Môi đồng ý cho mình theo đuổi Bạch Tiêu Liên cũng là để cố tình kích thích Bạch Tiêu Liên nên lúc Bạch Tiêu Liên nghe nói Yến Môi đồng ý cho hắn theo đuổi cô ta mới có phản ứng dữ dội như vậy.
Chính là như vậy! Hắn, Tần Trí Thần, chỉ là một công cụ mà thôi! Bạch Tiêu Liên và Yến Môi mới là tình yêu đích thực!
Bất kể Tần Trí Thần nghĩ đi nghĩ lại thế nào đều thấy rất có lý, trong lòng lại có chút khổ sở, rồi Yến Môi lao vào đánh hắn.
Yến Môi thấy biểu cảm của Tần Trí Thần: “Anh còn dám nghĩ!”
Tần Trí Thần run lên, lại rất ấm ức, biện minh: “Tôi không nghĩ gì hết! Cô đúng là đồ điên, hôm nay là sinh nhật tôi, cô không thể đánh tôi được!”
Yến Môi tức cười, nhìn đồng hồ trên tay của mình: “Được, tôi để dành cho anh, sáng mai tám giờ tôi đến nhà đánh anh được không?”
Tần Trí Thần: “Cô đừng quá đáng!”
Tần Trí Thần, đường đường là tổng giám đốc Tần thị, trong bữa tiệc sinh nhật của mình lại bị Yến Môi cầm cây chổi lông gà đuổi đánh khắp sân, còn để dành đợi ngày mai bị đánh nữa? Hắn không cần mặt mũi à?
Yến Môi hừ một tiếng, đúng lúc đó, Bạch Tiêu Liên đến, thấy cảnh tượng này liền hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Yến Môi buông cây chổi lông gà xuống: “Hai người tìm chỗ nào đó nói chuyện rõ ràng đi.”
Nói rồi Yến Môi dẫn Lâm Vũ Hàm và Lý Sở Sương rời đi.
Mười phút sau, Tần Trí Thần với một dấu tay trên mặt tìm đến Yến Môi: “Tôi...”
Yến Môi: “Anh thật đáng đời.”
Tần Trí Thần mở to mắt, rất ấm ức: “Hôm nay là sinh nhật tôi!”
Yến Môi: “Ồ!”
“Nếu không thì tôi đã thỏa mãn chứng ám ảnh cưỡng chế của mình bằng cách thêm một dấu tay nữa, để cho cân đối.”
Tần Trí Thần: "..."
Ngày hôm sau, tin tức Yến Môi bẻ gãy cổ chân của một phụ nữ khiêu khích trong bữa tiệc sinh nhật của Tần Trí Thần, lại còn đánh Tần Trí Thần một trận ngay tại địa bàn nhà họ Tần đã lan truyền khắp giới thượng lưu, một thời gian sau khi nhắc đến Yến Môi là ai nấy đều sợ.
Chọc ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được chọc Yến Môi.
Yến Môi: "..."
Danh tiếng bị tổn hại.
Tần Trí Thần có thể làm chứng, dấu tay đó rõ ràng là do Bạch Tiêu Liên đánh!
Trong bữa tiệc sinh nhật của Tần Trí Thần, Yến Môi thu được tiếng xấu không ai dám chọc, còn Bạch Tiêu Liên lại thu được một ao cá rộng lớn mới.
Liên tiếp mấy ngày bận rộn với những con cá mới vào tay, Bạch Tiêu Liên không có thời gian quấy rầy Yến Môi.
Bạch Tiêu Liên mất khoảng một tuần mới ổn định đám cá mới trong ao, tại sao lại nói là một tuần, vì sau đó những con cá mới vào tay Bạch Tiêu Liên đã bắt đầu tặng quà cho cô ta.
Mọi người đều biết, hiện giờ Bạch Tiêu Liên đang ở nhà Yến Môi, vì vậy quà tặng như nước chảy đổ vào nhà họ Yến.
Ban ngày Bạch Tiêu Liên đi học, tối mới về nhà họ Yến, vì vậy thời điểm Bạch Tiêu Liên nhận được những món quà này là vào bữa tối, thế nên mọi người trong nhàcũng đều biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...