Trong quyển sách này, mối quan hệ giữa các gia tộc giàu có đã được phân chia rõ ràng, ví như nhà họ Yến và nhà họ Tần có vẻ là một gia tộc rất quyền lực nhưng thực chất chỉ có thể xếp hạng ba.
Nhà họ Cố có nam chính Cố Cảnh Diệu được thổi phồng lên, cùng với nhà họ Thẩm, nhà họ Hà, nhà họ Phó đều được coi là gia tộc hạng hai, mà gia tộc đứng hạng nhất chính là nhà họ Bùi.
Yến Môi nhớ nhà họ Bùi rõ ràng là gia tộc giàu có nhất trong sách nhưng lại kín tiếng đến mức gần như không hề tồn tại, dường như chỉ để làm nền cho quyển sách này mà không có tí đất diễn nào.
Vậy mà đến giữa truyện không biết tại sao nhà họ Bùi lại đột nhiên suy bại, bị các gia tộc khác thôn tính, sự việc này cũng dẫn đến thứ hạng các gia tộc có sự thay đổi, Cố Cảnh Diệu đắc ý leo lên vị trí đầu tiên.
Còn nguyên nhân chi tiết thì...!Yến Môi cau mày, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, là do trong sách không nhắc tới hay là cô không chú ý tới?
Nhưng dù thế nào đi nữa, nhà họ Bùi mua lại công ty Sander cũng là một biến số.
Trong nguyên tác, do không có sự can thiệp của cô nên cuối cùng công ty dược phẩm Sander được Cố Cảnh Diệu mua lại, bây giờ nhà họ Bùi đã mua được công ty Sander khiến cốt truyện bị thay đổi, liệu cái kết của nhà họ Bùi có được viết lại không?
Yến Môi lơ đãng ăn xong bữa ăn, sau khi Tina rời đi, cô yêu cầu hệ thống đưa cho cô xem lại bản gốc của quyển sách này.
Yến Môi đọc nguyên tác hai lần nhưng vẫn không tìm thấy gì mới, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, trong nguyên tác, giữa chừng nguyên chủ sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Yến, tuy Yến Môi đã thay đổi một vài tình tiết nhưng tình tiết quan trọng vẫn chưa thay đổi, nói cách khác thì cô vẫn sẽ bị đuổi ra ngoài, không có nơi nào để ở nữa.
Yến Môi đặc biệt tìm Anna hỏi xem có bất động sản nào đứng tên nguyên chủ không?
Câu trả lời của Anna giống hệt như trong ký ức của nguyên chủ, đều là không.
Sao có thể như thế được?
Yến Môi phải lên kế hoạch chu toàn, cô quyết định mua nhà cho mình trước đã.
Nhà họ Yến cũng tham gia vào lĩnh vực bất động sản nhưng Yến Môi không thể mua bất động sản thuộc sở hữu của nhà họ Yến để đảm bảo tính an toàn và bảo mật, Yến Môi suy nghĩ rồi gọi điện cho Lý Sở Sương.
Lý Sở Sương cực kỳ vui vẻ khi nhận được điện thoại của Yến Môi: “Có chuyện gì thế, cô định ra ngoài chơi à?”
Yến Môi: “Tôi muốn mua nhà.”
Lý Sở Sương cực kỳ phấn khích, gia đình bọn họ có rất nhiều tài nguyên và mối quan hệ ở lĩnh vực này: “Được, để tôi dẫn cô đi xem.”
Sau khi đi xem hai ngày, Yến Môi nhìn trúng một căn villa nhỏ.
Ngôi nhà này rất phù hợp với thẩm mỹ của Yến Môi bất kể là về vị trí, môi trường hay cả phong cách kiến trúc, nhưng vẫn còn một vấn đề khác.
Giá nhà ở thành phố A thực sự không rẻ chút nào, tuy diện tích căn nhà này không lớn lắm nhưng vẫn có giá khoảng năm mươi triệu.
Lúc này Yến Môi mới phát hiện bản thân mình nghèo như nào.
Trong thẻ của Yến Môi chỉ có năm triệu tiền tiêu vặt do Dương Kình Xương bồi thường và năm triệu phí an ủi của nhà họ Võ, cộng lại chỉ mới có mười triệu, có muốn đặt cọc cho căn nhà này cũng không đủ, quả thật rất đáng buồn.
“Có những thứ xa hoa đó để làm gì cơ chứ?” Yến Môi thở dài: “Thương thay cho cái thân này, ngay cả mười lăm triệu đặt cọc mà tôi cũng không có.”
Anna thì thầm vào tai Yến Môi: “Bà chủ có tiết kiệm một khoản tiền cho cô, vốn định đợi sau khi cô kết hôn sẽ dùng tới, mấy năm nay vẫn luôn cất giữ chưa có dùng tới…”
“Không cần đâu.” Yến Môi xua tay: “Tôi đang nghĩ cách.”
“À đúng rồi...” Yến Môi nhớ ra: “Hay là bán chiếc du thuyền đó đi nhỉ.
Xong rồi...!bán luôn chiếc xe thể thao màu đỏ đó đi, gộp lại chắc cũng đủ chứ.”
Thật ra Yến Môi có thể mua căn nhà rẻ hơn nhưng cô không muốn tạm bợ, nhìn thấy căn nhà mình thích thì phải mua ngay, nhỡ đâu sẽ ở lại đây lâu dài thì sao.
Thật ra bán đống trang sức càng tiện hơn nhưng hồi sáng cô nghe tin công ty dược phẩm Sander bị thu mua nên nhất thời không muốn bán.
Tuy nhiên, sự việc này cũng nhắc nhở Yến Môi rằng cuộc sống hưu trí vui vẻ còn phải phụ thuộc vào nguồn vật chất sung túc dồi dào, cũng đã đến lúc - cô phải kiếm tiền rồi.
Hiệu quả làm việc của Anna chưa bao giờ làm Yến Môi thất vọng, một tuần sau, căn biệt thự đã đứng tên cô.
Chỉ vì điều này mà trong thẻ của cô chỉ còn lại hai trăm nghìn để trang trải chi phí sinh hoạt, một triệu vừa nhận được còn chưa cầm nóng tay đã tiêu hết, thậm chí còn lỗ một chiếc xe với một chiếc du thuyền nữa chứ.
Cuối cùng cô cũng có được ngôi nhà của riêng mình, thế nhưng việc trang trí nhà ở cũng phải tốn thêm một khoản tiền nữa.
Yến Môi suy đi nghĩ lại, nhà ở quan trọng hơn tất cả nên đã quyết định bán chiếc siêu xe màu đen còn lại.
Bây giờ cô cảm thấy chiếc Beetle cũng khá tốt, chi phí bảo dưỡng rẻ mà lại ít tiêu hao nhiên liệu, đúng là chân ái.
Căn nhà vốn đã bày trí đẹp mắt, hơn nữa cũng đã xong một hai năm rồi, cơ bản chỉ cần dọn đồ vào là ở được luôn nhưng Yến Môi vẫn muốn bài trí lại theo thẩm mỹ của cô, bởi cô có yêu cầu đặc biệt về môi trường sống.
Yến Môi nói những nơi cần sửa đổi lại cho Anna biết rồi đưa thẻ, bảo Anna cho người sắp xếp.
Hai ngày nay, Yến Môi luôn dẫn theo Anna cùng nhóm trợ lý trang trí nhà cửa, không thích sô pha, đổi.
Giường không hợp, đổi.
Đèn chùm không hợp, đổi.
Không thích màu sắc của rèm cửa sổ, đổi luôn.
Thảm phải theo sở thích của cô, tủ quá chướng mắt cũng cần phải thay, phòng âm nhạc cần phải mua thêm thiết bị, cây ngoài vườn thay sang loại mới, đèn trong phòng thay đồ không phù hợp đổi nốt, đến cả những chiếc cốc, bộ ấm trà, bát đĩa, dụng cụ nấu ăn phải được đặt từ các nhãn hiệu nổi tiếng.
Đèn sàn phải là của nhãn hiệu này, ghế lười phải là của nhãn hiệu kia, gối ôm phải nhiều một chút, chăn màn phải mua của nhãn hiệu này, ga trải giường thì của nhãn hiệu kia.
Tiền tiêu như nước chảy mây trôi, chẳng mấy chốc tiền bán chiếc xe thể thao cuối cùng có lẽ cũng đã gần hết.
Yến Môi bận rộn hơn nửa tháng, nửa tháng này gần như chẳng để ý gì đến Bạch Tiêu Liên.
Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của họ vốn khác nhau, Yến Môi đi sớm về muộn, thậm chí cô còn chẳng thấy mặt Bạch Tiêu Liên suốt mấy ngày.
Bạch Tiêu Liên nói đến đây ở cùng Yến Môi nhưng cô ta đã ở nhà họ Dương được một tháng, thời gian ở cùng Yến Môi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Yến Môi hoàn toàn phớt lờ cô ta, nếu có tình tiết xảy ra như trong cốt truyện thì cô sẽ tham gia, không thì cô sống cuộc sống của cô, gặp mặt Bạch Tiêu Liên lại phải diễn, rất mệt, một mình có phải tốt hơn không? Cứ mạnh ai nấy sống, không làm phiền nhau là tốt nhất.
Nhưng hôm đó Yến Môi rảnh rỗi ở nhà nửa ngày, lại bị Bạch Tiêu Liên bắt gặp, cô ta quấn lấy Yến Môi đòi đi xem hòa nhạc.
Bạch Tiêu Liên: “Gần đây có vẻ tâm trạng cô không tốt, cô bận thế sao.
Tôi nghe nói tuần sau ở nhà hát có buổi hòa nhạc, đúng lúc có thể đi thư giãn đó.”
Yến Môi không muốn dễ dàng đồng ý như vậy, cô nói: “Vậy chẳng có gì thú vị cả, chi bằng chúng ta đi xem một bộ phim rồi đi ăn một bữa cơm, nghe có vẻ thư giãn hơn nhiều ấy chứ, sao phải đi nghe hòa nhạc làm chi?”
Bạch Tiêu Liên ôm lấy cánh tay Yến Môi lắc qua lắc lại: “ y da, cô là sinh viên tốt nghiệp ngành âm nhạc đó, sao lại nói những lời như thế chứ, lẽ nào cô mới tốt nghiệp có một năm đã quên mất chuyên ngành của mình rồi sao? Tôi vì cô nên mới đặc biệt chọn buổi hòa nhạc này, sao cô lại không nể mặt vậy chứ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...