Cùng lúc đó, Bạch Tiêu Liên chạy ra ngoài giữa trời mưa gió, tìm đến rồi lại rời khỏi những nơi có khả năng tìm được Cố Cảnh Huy trong thất vọng.
Tám giờ ba mươi tối - nửa tiếng trước khi bộ phim kết thúc, cả người Bạch Tiêu Liên ướt sũng bước vào trung tâm thương mại Trung Quốc.
Vẻ nhếch nhác của Bạch Tiêu Liên khiến các vị khách lần lượt quay sang nhìn cô ta, Bạch Tiêu Liên cũng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng để chứng tỏ rằng mình đang rất muốn tìm Cố Cảnh Huy, cô ta đành nghiến răng chịu đựng, phớt lờ những ánh mắt kia.
Đây là nơi cuối cùng, cô ta có linh cảm Cố Cảnh Huy nhất định đang ở đây, những cực khổ mà cô ta phải chịu không thể trở thành vô ích.
Bạch Tiêu Liên chạy thẳng lên khu trò chơi điện tử ở tầng ba, tìm kiếm từng khu một bất chấp ánh mắt nghi kỵ của mọi người xung quanh.
Dì lao công ở khu trò chơi thấy dáng vẻ nhếch nhác của Bạch Tiêu Liên, có lòng tốt khuyên cô ta: “Cô gái, cô sao vậy, bạn trai ngoại tình sao? Cô khoan nôn nóng, lau sạch nước trên người rồi tìm người cũng chưa muộn, cô xem người cô đang nhỏ nước kìa, cứ để như vậy sẽ bị cảm đấy.
”
Bạch Tiêu Liên bị xem thành người phụ nữ bị phản bội không chịu nổi đả kích mà liều mạng đi bắt kẻ ngoại tình? Sắc mặt cô ta cứng đờ: “Cảm ơn dì, không cần, tôi đang vội.
”
Bạch Tiêu Liên không dám nói cậu bé bỏ nhà đi, sợ làm ầm ĩ sẽ làm Cố Cảnh Huy mất mặt mà phản tác dụng, thế nên cô ta từ chối sự giúp đỡ của người khác, tự mình đi tìm từng nơi một trong khu trò chơi điện tử.
Ánh mắt mọi người nhìn cô ta một cách quái lạ.
Bạch Tiêu Liên tìm kiếm hơn hai mươi phút, tìm hết từng người một, nhưng không tìm được Cố Cảnh Huy, Bạch Tiêu Liên ngơ ngác không hiểu sao ở đây cũng không có?
Nếu không ở đây thì ở đâu?
Không đúng, theo trực giác của cô ta là ở đây, trực giác của cô ta chưa từng sai.
Lẽ nào vừa nãy bỏ sót, hay là đúng lúc Cố Cảnh Huy đi vệ sinh?
Không được, cô ta phải tìm lại lần nữa.
Lúc Bạch Tiêu Liên lại tiến vào khu trò chơi điện tử thì bộ phim đã kết thúc.
Yến Môi và Cố Cảnh Huy khi ra khỏi rạp vẫn còn đắm chìm vào bộ phim, họ bước ra ngoài, thấy bên ngoài cửa kính trời đang đổ mưa rất lớn.
Yến Môi: “Trời mưa to quá.
”
Cố Cảnh Huy: “To thiệt.
”
Yến Môi: “Cậu có mang theo ô không?”
Cố Cảnh Huy: “Không có, chị không mang theo à?”
Yến Môi: “Không.
”
Cố Cảnh Huy: “Xem ra phải dầm mưa rồi.
”
Yến Môi: “Cậu dầm đi, xe tôi để ở dưới hầm đỗ xe.
”
Cậu nhóc mở to mắt nhìn cô: “Lúc này không phải chị nên nói sẽ cho tôi đi nhờ sao?”
Yến Môi: “Ồ, tôi nên nói thế sao?”
Cố Cảnh Huy nhếch môi nói: “Tôi mặc kệ, chị không thể để tôi ở lại đây một mình.
”
Yến Môi: “Tại sao?”
Cố Cảnh Huy: “Chị là người lớn, tôi là trẻ con, không có một chút lòng thương cảm đơn thuần nào à?”
Yến Môi: “Vậy gọi tôi một tiếng chị gái nghe thử coi.
”
Cậu ta nhìn chằm chằm vào cô.
Yến Môi không ép buộc: “Không gọi thì thôi, tôi đi đây.
”
Cố Cảnh Huy: “Chị, chị thừa cơ nâng giá!”
Yến Môi: “Có gọi không?”
Cậu ta hừ một tiếng, không nói gì.
Yến Môi nhấc chân đi.
“Chị ơi!” Cậu nhóc đuổi theo, bực bội nói: “Chị vội cái gì chứ?”
Yến Môi: “Cậu không thấy à, thang máy tới rồi.
”
Cố Cảnh Huy tức giận, sao lại có người lớn xấu xa thế nhỉ!
Hai người đang định bước vào thang máy thì đúng lúc Bạch Tiêu Liên bước ra khỏi khu trò chơi điện tử.
Cửa thang máy mở ra, Bạch Tiêu Liên bước ra khu trò chơi điện tử, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác, thật sự không có, đi đâu mất rồi?
Bạch Tiêu Liên nhìn quanh, lúc ánh mắt Bạch Tiêu Liên lướt tới thì cửa thang máy đã khép lại.
Sự trùng hợp khéo léo này chỉ diễn ra trong chốc lát, cả hai bên đều bỏ lỡ nhau.
Yến Môi và Cố Cảnh Huy đi thang máy thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Bãi đỗ xe trên mặt đất của trung tâm này có rất nhiều chỗ, đa phần mọi người không ngờ trời sẽ mưa nên đều đỗ xe ở đó, do vậy bãi đỗ xe ở tầng hầm không có nhiều xe.
Cố Cảnh Huy nhìn xung quanh: “Có phải chị biết trước trời sẽ mưa nên mới đỗ xe ở đây không?”
Yến Môi gật đầu: “Ừ, mọi người ra ngoài không xem dự báo thời tiết à?”
Cố Cảnh Huy: “Chỉ có người già mới xem.
”
Yến Môi giơ tay lên, Cố Cảnh Huy vội vàng nhảy ra xa: “Làm gì thế, chị muốn bạo hành trẻ vị thành niên à?”
Yến Môi nở một nụ cười giả tạo bấm vào chìa khóa xe.
Cố Cảnh Huy nhìn quanh, không phát hiện ra chiếc xe nào đang kêu: “Xe của chị ở đâu? Có phải chiếc đó không?”
Cậu ta đang nói đến chiếc xe đắt nhất ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đó là chiếc Maserati màu đỏ.
Cố Cảnh Huy cũng không chỉ tùy tiện, tuy cậu ta dường như không biết gì về chị gái trước mặt, nhưng nhìn cách cô ăn mặc là biết gia cảnh cô không tầm thường.
Những logo không rõ trên áo cô trông rất quen mắt, đôi giày thể thao trên chân cô là phiên bản giới hạn toàn cầu, cậu ta cũng có một đôi màu đen, chiếc đồng hồ trên cổ tay của cô còn đắt hơn cả một chiếc ô tô nhập khẩu, cho nên Cố Cảnh Huy cảm thấy chiếc Maserati đắt nhất trong bãi đỗ xe có lẽ là xe của cô.
Yến Môi lắc đầu: “Không phải.
”
Cố Cảnh Huy lại chỉ vào chiếc Porsche bên cạnh: “Là chiếc này phải không?”
Yến Môi: “Chiếc bên cạnh, phía xa hơn.
”
“Volk…” Cố Cảnh Huy nhìn chiếc xe mà Yến Môi chỉ, sững sốt nói: “Volkswagen Beetle?”
Yến Môi: “Lên xe.
”
Cố Cảnh Huy vội vàng mở cửa bên ghế phụ ra ngồi vào trong, tự thắt dây an toàn.
Yến Môi: “Cậu sống ở đâu?”
Cố Cảnh Huy nói địa chỉ, Yến Môi bật tính năng định vị trên điện thoại.
Cố Cảnh Huy nhìn chiếc xe với vẻ mặt kinh ngạc: “Chị chạy xe này à.
”
Yến Môi: “Không được sao?”
Cố Cảnh Huy: “Không hợp với khí chất của chị.
”
Yến Môi: “Vậy tôi nên lái xe gì?”
Cố Cảnh Huy: “Một chiếc xe thể thao có vẻ ngoài đặc biệt lòe loẹt, hoặc một chiếc xe bán tải có vẻ ngoài thật hầm hố và đặc biệt nổi bật.
”
Yến Môi cười sảng khoái, không nói gì thêm.
Trước đó, hệ thống nói nguyên chủ không biết lái xe, Yến Môi nghĩ không biết lái xe có liên quan đến việc không có bằng lái, nhưng không ngờ vào một ngày khi đang lật xem đồ đạc trong ngăn kéo, cô phát hiện ra bằng lái xe của mình, cô đi hỏi hệ thống, nhưng hệ thống không thừa nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...