Vậy thì đúng rồi.
Đã đến lúc, hai người họ nên lấy hình tượng và lập trường như vậy để nói chuyện mới đúng.
Khung cảnh trước mắt này thật hài hòa, giống như việc Võ Thần Dật phải vĩnh viễn ở trong tù.
Hắn nên ở lại trong đó mãi mãi.
Yến Môi vẫn còn nhớ trong nguyên tác, Võ Thần Dật bởi vì Bạch Tiêu Liên gặp những chuyện bất hạnh trong quá khứ nên đã giận cá chém thớt, lái xe đụng nguyên chủ, dẫn đến cô ấy bị mù.
Bạch Tiêu Liên sợ nguyên chủ báo cảnh sát, nên đã tìm nguyên chủ cầu xin tha thứ: “Cầu xin cô đừng báo cảnh sát, anh ấy chẳng qua là thương xót tôi trước kia phải chịu khổ.
Cô có thể đừng tố cáo anh ấy không, tôi sẽ trừng phạt anh ấy, sau này tôi sẽ không để ý tới anh ấy nữa, cũng không gặp lại anh ấy, có được không?”
Nguyên chủ không thể tin nổi nói: “Cô không gặp anh ta nữa là có thể bù đắp nỗi đau của tôi sao?”
Bạch Tiêu Liên nói: “Đây là hình phạt lớn nhất đối với anh ấy, anh ấy sẽ rất đau khổ.”
Nguyên chủ không đồng ý.
Bạch Tiêu Liên không thể tin liền trách móc nguyên chủ: “Tôi trừng phạt anh ấy như vậy cô còn không chịu bỏ qua cho anh ấy sao? Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?”
“Cô chẳng qua chỉ mất đi đôi mắt, nhưng thứ anh ấy mất đi chính là tình yêu!”
Thời điểm lần đầu tiên Yến Môi nhìn thấy đoạn đối thoại ngang ngược này, là lúc cô đang ở trên máy bay riêng trước khi xuyên qua, cô trực tiếp cười châm biếm, tuyệt tuyệt nhưng cô cũng chỉ phàn nàn đôi câu.
Sau đó thì rơi máy bay, cô liền xuyên qua.
Cho nên Yến Môi có trí nhớ rất sâu sắc đối với đoạn này, cũng không phủ nhận, một mình xuyên qua có một chút tức giận và in sâu Bạch Tiêu Liên và Võ Thần Dật trong trí nhớ.
Nhưng Yến Môi cảm thấy không cần nhắc đến đoạn này thì những chuyện mà Võ Thần Dật làm trước kia, cũng đáng để hắn ở tù rục xương.
Võ Thần Dật hung tợn trợn mắt nhìn Yến Môi nhưng Yến Môi lại giống như không phát hiện ra ánh nhìn thù địch của hắn: “Ngày hôm qua anh tìm tôi muốn nói gì?”
Yến Môi không hỏi thì còn tốt, cô vừa hỏi một chút Võ Thần Dật liền cảm thấy tức muốn chết, gần như nổi cơn thịnh nộ: “Cô biết tôi muốn nói chuyện với cô, nhưng cô còn làm thành như vậy! Cô cố ý hại tôi?”
Yến Môi làm ra vẻ sợ hãi, viên cảnh sát ở đầu bên kia khiển trách Võ Thần Dật: “Làm gì vậy! Ngồi xuống!”
Võ Thần Dật bị mắng thì như một con chó nhỏ vậy, vừa sợ hãi lại tức giận mà ngồi xuống.
Ha ha ha, Yến Môi vô tội chớp mắt vài cái: “Ai hại anh chứ, rõ ràng là anh hại tôi, nhân chứng vật chứng đều có đủ, sao anh vừa mở miệng liền muốn cắn người vậy.”
Võ Thần Dật lại sắp nổi cơn thịnh nộ, Yến Môi kêu to “Chú cảnh sát”, chú cảnh sát nhìn qua, Võ Thần Dật lại vừa sợ vừa bực bội ngồi xuống.
Yến Môi nhướng mày: “Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng được chưa?”
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Lúc này Võ Thần Dật mới nhớ tới hôm qua tại sao hắn lại đi tìm Yến Môi.
Hắn nhớ lại, là bởi vì Tiêu Liên chuyển vào nhà họ Yến, trong lòng hắn rất ghen tị.
Hắn biết hai anh em nhà họ Dương để mắt tới Tiêu Liên, Tiêu Liên bước vào đó thì giống như dê vào miệng cọp, hắn ghen tị đến nổi điên.
Nếu không phải vì Yến Môi, Tiêu Liên sẽ không vào ở nhà họ Yến, tất cả đều là lỗi của Yến Môi.
Rõ ràng, đây là cơ hội hắn cầu còn không được nhưng người nhà họ Dương lại không trân trọng, bọn họ thỉnh cầu Tiêu Liên đi an ủi con gái mình nhưng lại đối xử không tốt với Tiêu Liên, cũng không trân trọng, chỉ xem Tiêu Liên như người giúp việc trong bếp, lúc nào cũng ức hiếp Tiêu Liên làm cho Tiêu Liên tủi thân, thậm chí còn vu oan Tiêu Liên trộm đồ.
Võ Thần Dật nhớ tới Tiêu Liên ở trước mặt mình mắt đỏ hoe nói không sao, nhưng trên cổ tay lại có hai vết bỏng, tim hắn như vỡ ra, nghe Tiêu Liên luôn miệng nói một câu: “Anh đừng trách Môi Môi, không phải là lỗi của cô ấy.”
Lúc này Võ Thần Dật liền đem tất cả oán hận dồn hết lên người Yến Môi, hắn cam đoan với Tiêu Liên: “Anh nhất định sẽ trút giận cho em!”
Yến Môi nghe Võ Thần Dật nói, vẫn tỏ ra khó hiểu: “Vậy sao? Vậy tôi đã làm sai điều gì à?”
“Là tôi cầu xin Tiêu Liên đến ở nhà chúng tôi sao, hay là tôi cầm dao ép Tiêu Liên xuống bếp, hay là tôi làm Tiêu Liên bị bỏng? Hay là tôi cầm vòng tay của Trịnh Nguyệt Sam tố cáo hãm hại Tiêu Liên? Hay là tôi hạn chế tự do của Tiêu Liên, để cho cô ta dù cảm thấy uất ức cũng không được phép rời khỏi nhà họ Yến?”
“Anh không biết sao? Tiêu Liên là người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự.”
Võ Thần Dật không thể nói gì để phản bác, chỉ có thể tức giận mắng: “Ngụy biện! Cô nói cô là bạn thân nhất của Tiêu Liên, tại sao cho tới giờ cũng không bảo vệ cô ấy?”
Yến Môi hỏi ngược lại: “Làm sao anh biết tôi không bảo vệ?”
“Anh hỏi Tiêu Liên xem là ai bôi thuốc cho vết thương trên cánh tay của cô ta? Cô ta bị Trịnh Nguyệt Sam tố cáo hãm hại là ai bảo vệ cô ta rồi tranh cãi với Trịnh Nguyệt Sam?”
“Còn anh làm được gì cho Tiêu Liên?"
“Anh có tư cách gì mà tới chỉ trích tôi?”
Yến Môi mắng Võ Thần Dật máu chó đầy đầu: “Tôi bảo vệ cô ta, vì cô ta mà cãi nhau với Trịnh Nguyệt Sam, còn anh thì sao? Anh chỉ biết nhúc nhích miệng lưỡi một chút để tìm phiền phức, lại còn tìm lộn người! Anh là một tên chết nhát ngay cả cô gái như tôi cũng không bằng! Anh còn nói thích cô ta? Khi nào thì anh mới có thể làm được đến mức này như tôi, còn dám nói cái gì mà thích cô ta chứ.”
“Được rồi anh ở nơi này suy nghĩ kỹ lại đi, tôi đi đây.”
Võ Thần Dật: “...”
Võ Thần Dật cảm thấy lời nói của Yến Môi dường như thật sự có đạo lý, hắn có chút xấu hổ.
Nhưng một lúc sau, suy nghĩ lại hắn lại cảm thấy rất tức giận, nhưng cụ thể tức giận ở đâu lại không nói ra được.
Yến Môi rút ra kết luận rằng, tranh cãi với người khác thì biện pháp làm người khác khó chịu nhất chính là mắng xong rồi bỏ chạy, tuyệt đối không để cho người khác có cơ hội trực tiếp mắng lại mình.
Võ Thần Dật giằng co cả một đêm, rốt cuộc cũng suy nghĩ ra hắn tức giận ở đâu, bởi vì Yến Môi chỉ tới chọc tức hắn mà thôi.
Đáng ghét!
Thật ra Yến Môi không phải chỉ đến chọc tức hắn.
Sau khi Yến Môi ra khỏi trại tạm giam, lập tức để hệ thống làm cho mình hôn mê.
Sau đó, chuyện Yến Môi tốt bụng đến thăm Võ Thần Dật, nhưng Võ Thần Dật lại tuyên bố ‘sau khi ra ngoài nhất định sẽ không bỏ qua cho Yến Môi’, làm cho Yến Môi bị sợ đến ngất xỉu lan truyền khắp nơi.
Khi cha của Võ Thần Dật nghe được tin đồn này, tim co thắt lại, trực tiếp bị Võ Thần Dật làm cho tức giận đến bất tỉnh.
Ngày hôm sau, khi cha của Võ Thần Dật mới vừa tỉnh lại, đã cho người nhà họ Võ mang đồ đến tìm Yến Môi nói xin lỗi.
Nhà họ Võ bây giờ tuyệt đối không dám đắc tội với tập đoàn nhà họ Yến nữa.
Yến Môi nằm trên giường bệnh, bộ dạng thoi thóp yếu ớt, thấy người của nhà họ Võ liền làm ra biểu hiện sợ hãi.
Người của nhà họ Võ vừa nhận lỗi vừa nói xin lỗi, cuối cùng nhét tấm thẻ năm triệu cho Yến Môi, hướng tay lên trời thề: “Sau khi Võ Thần Dật ra ngoài nhất định sẽ nhốt hắn trong nhà, nếu Võ Thần Dật còn dám nói ra lời vô lễ với Yến tiểu thư, thì hắn không cần ra khỏi cửa nữa, cha hắn sẽ tự mình đánh gãy chân chó của hắn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...