Yến Môi liếc nhìn Trịnh Nguyệt Sam một cái, trong lòng thầm nghĩ nhân vật nào ở trong cuốn sách này cũng đều là diễn viên cả.
Bình thường Trịnh Nguyệt Sam chán ghét Yến Môi đến mức nào mà bây giờ vẫn phải giả vờ làm bà mẹ hiền từ.
Chỉ là, bà Trịnh này diễn xuất cũng chẳng ra gì, lúc Yến Môi giả khóc còn biết để hệ thống đổi cho một lọ thuốc nhỏ mắt nước tiểu mèo gì đó trong trung tâm thương mại của hệ thống để dùng, Trịnh Nguyệt Sam khóc khô khan như vậy mà cũng được à?
Yến Môi nói với Cao Tuấn Dân: "Chú ơi, con không sao, chỉ là hơi kích động một chút thôi ạ.
Bây giờ con đã đỡ hơn rồi."
Cao Tuấn Dân thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt, không sao là tốt."
Yến Môi: "Vụ án thế nào rồi ạ?"
Cao Tuấn Dân nói: "Tên xấu xa đó bị giam mười lăm ngày, không sao đâu, con không cần sợ, hắn ta không ra ngoài được."
Mười lăm ngày à, hơi ít.
Yến Môi hơi tiếc nhưng may là đã tống hắn ta vào tù rồi.
Yến Môi nhìn xung quanh: "Tiêu Liên đâu? Sao không thấy cô ấy đâu?"
Trịnh Nguyệt Sam cũng nhìn xung quanh: "Vừa nãy còn ở đây, bây giờ không biết chạy đi đâu rồi."
Nói xong còn không cam lòng nói móc: "Xem ra người bạn tốt của con cũng không thực sự quan tâm đến con, lúc con hôn mê còn đi cầu xin cho tên tội phạm đó nữa."
Yến Môi ra vẻ buồn bã: "Dì đừng nói Tiêu Liên như vậy, Tiêu Liên vốn là người mềm lòng mà."
Yến Môi nói những lời này, sắc mặt Dương Văn Thụy và Dương Văn Ngạn hơi thay đổi, không biết là đang nghĩ gì.
Nói chuyện một lúc, bác sĩ tới dặn dò để Yến Môi tĩnh dưỡng nên bọn họ đều phải rời đi, chỉ còn lại một mình Yến Môi trong phòng bệnh.
Yến Môi gọi hệ thống ra nói chuyện: "Người lông mày rậm mắt to vừa nãy là chú của nguyên chủ đấy à?"
Hệ thống: [Dạ vâng, đó là anh họ của mẹ nguyên chủ, hồi nhỏ lớn lên cùng mẹ nguyên chủ.]
Yến Môi cảm thấy rất khó hiểu, nếu nguyên chủ có mối quan hệ lợi hại như vậy, sao cuối cùng lại biến thành bộ dáng kia?
Hệ thống lại nói: [Thực ra không chỉ có người chú kia mà nhà họ Yến là gia tộc lớn ở thành phố này, căn cơ đã hơn trăm năm, họ hàng thân thích đã cắm rễ rất sâu ở nhiều ngành nghề khác nhau.
Người chú này còn chưa phải là người lợi hại nhất đâu.]
Yến Môi càng không hiểu nổi kết cục của nguyên chủ.
Đang nói chuyện, hệ thống đột nhiên kêu một tiếng "ting ting."
[Phát hiện nhân vật phụ quan trọng Dương Văn Thụy dao động với nữ chính, nhiệm vụ chính: Tiến độ xóa bỏ hào quang nữ chính 5,5%.]
[Điểm hệ thống +50, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.]
[Ting ting.]
[Phát hiện nhân vật phụ quan trọng Dương Văn Ngạn dao động với nữ chính, nhiệm vụ chính: tiến độ xóa bỏ hào quang nữ chính 6%.]
[Điểm hệ thống +50, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.]
m báo tổng cộng vang lên hai lần, hình tượng của Bạch Tiêu Liên trong mắt hai anh em Dương Văn Ngạn và Dương Văn Thụy cùng lúc bị tổn hại, điều này khiến Yến Môi hơi bất ngờ.
Yến Môi hỏi hệ thống: "Lúc tôi ngất đi đã xảy ra chuyện gì?"
Hệ thống lập tức chiếu lại những chuyện vừa xảy ra cho Yến Môi xem.
Sau khi Yến Môi ngất đi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Vào giờ phút quan trọng này, Bạch Tiêu Liên chỉ gọi tên Yến Môi được hai lần, nhưng thực chất trong lòng lại lo lắng cho tên chạy vặt số một của cô ta là Võ Thần Dật.
Cô ta không nhịn được quay đầu nhìn phòng thẩm vấn, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng và sốt ruột nên không quản lý tốt biểu cảm, không chú ý đến việc mình đã để lộ sự quan tâm đến Võ Thần Dật mà hoàn toàn thờ ơ với Yến Môi.
Lúc này, cục trưởng vừa dẫn phó cục trưởng đi ra khỏi phòng thẩm vấn, thấy bên này xảy ra chuyện mới quan tâm đến tình trạng của Yến Môi một chút.
Nhưng hai người bọn họ vốn không tiện nói nhiều ở nơi này nên đang định chuẩn bị rời đi trước.
Vào đúng lúc này, Bạch Tiêu Liên lại bỏ mặc Yến Môi chạy đến trước mặt cục trưởng và phó cục trưởng, nước mắt lưng tròng, trông đáng thương vô cùng: "Cục trưởng, phó cục trưởng! A Dật là bạn của tôi và Môi Môi, nhất định là có hiểu lầm, tính tình A Dật rất tốt, không thể làm ra chuyện như vậy được.
Có lẽ anh ấy chỉ muốn đùa với Môi Môi mà thôi..."
Lúc này phó cục không dám nói gì nữa, chỉ biết cúi đầu, thực ra trong lòng ông ta không còn quan tâm đến đứa cháu trai đã hủy hoại tiền đồ của mình nữa.
Cục trưởng nhìn Bạch Tiêu Liên: "Lúc xảy ra chuyện, cô cũng có mặt ở đó?"
Bạch Tiêu Liên không dám nói dối: "...Không...!không có...!nhưng mà..."
Bạch Tiêu Liên còn muốn nói gì thêm, nữ cảnh sát bên cạnh đã không nhịn được nữa, cau mày nhìn Bạch Tiêu Liên: "Cô thực sự là bạn của cô gái đó sao? Sao cô lại che chở cho kẻ xấu vậy?"
Bạch Tiêu Liên: "Tôi..."
Nữ cảnh sát nhìn về phía Yến Môi: "Bạn cô đã ngất rồi đó, sao cô không qua đó đi?"
Trịnh Nguyệt Sam thấy vậy, trực tiếp chế nhạo: "Cô đúng là đồ vong ơn bạc nghĩa, Môi Môi nhà chúng tôi ngốc nghếch bảo vệ cô như thế, cho dù có bị cô phá hỏng hôn ước cũng tin tưởng cô, vậy mà bây giờ cô còn giúp người khác bắt nạt con bé.
Đứa trẻ đáng thương này còn đang hôn mê, Yến Môi à, con có biết mình đối xử hết lòng hết dạ với một đứa vong ơn bạc nghĩa như vậy không...!Hu hu...!Đứa trẻ ngốc này..."
Bạch Tiêu Liên vội vàng thanh minh: "Không phải..."
Cục trưởng còn phải dẫn phó cục trưởng đi điều tra, không có nhiều thời gian để ý tới chuyện này nữa nên rời đi trước.
Mà Trịnh Nguyệt Sam vẫn đang dây dưa với Bạch Tiêu Liên, cả đại sảnh lập tức ồn ào.
Dương Văn Thụy có hơi đau đầu, một bên là mẹ ruột, một bên là Tiêu Liên, cậu ta kẹt lại ở giữa có chút khó xử.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cậu ta vẫn cảm thấy có chút khó chịu với hành động vừa rồi của Bạch Tiêu Liên.
Mặc dù Dương Văn Thụy vẫn luôn không ưa Yến Môi nhưng Yến Môi đối xử với Tiêu Liên như thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, vậy mà Tiêu Liên còn muốn đi cầu xin cho người đàn ông đó, Dương Văn Thụy cau mày: "Chị Tiêu Liên, chị đừng lo cho hắn ta nữa, chị nên vào trong xem chị gái em đi."
Yến Môi nghe đến đây đã hiểu ra ngay, Dương Văn Thụy nảy sinh nghi ngờ với Bạch Tiêu Liên là vì Bạch Tiêu Liên cứ cầu xin cho Võ Thần Dật.
Tuy Dương Văn Thụy ghét nguyên chủ nhưng dù sao cậu ta cũng là đứa trẻ được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, bản chất vẫn còn chút ngây thơ, cảm thấy biểu hiện của Bạch Tiêu Liên khác xa với hình ảnh người chị tâm lý, dịu dàng, lương thiện, hoàn hảo không khuyết điểm trong lòng cậu ta nên mới nảy sinh nghi ngờ với thiết lập nhân vật của Bạch Tiêu Liên.
Hóa ra tiến độ nhiệm vụ 0,5% của Dương Văn Thụy đến từ đây.
Vậy còn Dương Văn Ngạn thì sao?
Dương Văn Ngạn không phải là kẻ có đầu óc đơn giản như Dương Văn Thụy.
Dương Văn Ngạn âm trầm lạnh lùng, tâm cơ sâu sắc, cũng tinh ranh khôn khéo hơn nhiều.
Anh ta theo Dương Kình Xương vào thương trường đã từng chứng kiến đủ loại mặt người, Bạch Tiêu Liên không thể lừa được Dương Văn Ngạn như lừa Dương Văn Thụy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...