Trịnh Nguyệt Sam quá ngay thẳng, vừa mở miệng đã giẫm lên con đường Yến Môi trải cho: "Ai biết là thanh cao thật hay là giả vờ thanh cao, biết đâu bình thường giả làm người trong sạch, nhưng thấy mấy thứ này lại âm thầm thèm đỏ mắt.
”
Lời này nghe rất hay, Yến Môi vội vàng rèn sắt khi còn nóng: "Mẹ đừng nói bừa! Tiêu Liên của chúng ta chưa từng lấy mấy món đồ quý giá của ai, sau này cũng sẽ không lấy.
Tiêu Liên là người trong sạch nhất.
”
Bạch Tiêu Liên chán ghét căm hận Trịnh Nguyệt Sam nhưng vì hình tượng của Bạch Tiêu Liên gây dựng ở đây không tiện cãi nhau với Trịnh Nguyệt Sam nên khi thấy Yến Môi chủ động nhập cuộc, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, vốn là cô ta đã lên kế hoạch rất tuyệt rồi, muốn Yến Môi ngăn chặn vụ cãi nhau với Trịnh Nguyệt Sam, mình chỉ cần giả bộ đáng thương yếu đuối là được, nhưng nghe được hai câu, Bạch Tiêu Liên suýt nữa tức đến méo miệng.
Bạch Tiêu Liên thầm mắng Yến Môi là đồ ngốc chả được tích sự gì, cãi nhau với Trịnh Nguyệt Sam một trận, mà đến một câu cần thiết cũng không có, còn ở đó cam đoan thay cô ta, chẳng lẽ muốn sau này cô ta giống như lời cam đoan của đồ ngốc Yến Môi kia không nhận quà của những người theo đuổi sao? Tại sao chứ? Cô ta cũng thích mấy món xa xỉ phẩm kia, cô ta cũng muốn nhận! Nhưng Yến Môi đã hứa thay cô ta với mọi người, nếu sau này cô ta nhận thật, chẳng phải là tự vả vào mặt mình, để cho người ta biết cô ta giả vờ thanh cao à?
Bạch Tiêu Liên giận đến tức ngực, giờ thì cô ta biết thế nào là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như bò rồi.
Bạch Tiêu Liên sợ Yến Môi lại nói mấy lời kinh khủng ra, vội vàng kéo tay áo Yến Môi, khóc thút thít: "Yến Môi, cô đừng nói nữa! "
“Đủ rồi!”
Khi cuộc cãi vã bước vào giai đoạn gay cấn, Dương Kình Xương cuối cùng cũng lên tiếng, kết thúc cuộc cãi vã này: "Đêm hôm khuya khoắt còn ồn ào còn ra thể thống gì!"
“Không phải chỉ là một cái vòng tay thôi sao, bà nhiều vòng tay như thế, sợ là có bao nhiêu chính mình cũng quên mất, tôi mua cho bà một cái nữa là được chứ gì.
Tiêu Liên là khách, không thể thất lễ như vậy được.
”
Đây xem như là hồi kết cho việc này, Dương Kình Xương lựa chọn bảo vệ Bạch Tiêu Liên.
Trịnh Nguyệt Sam không dám tin chồng lại không để ý đến thể diện của bà ấy mà lại bảo vệ con nhỏ kia? Trịnh Nguyệt Sam hận Bạch Tiêu Liên đến thấu xương.
Bạch Tiêu Liên âm thầm đắc ý, lộ ra vẻ khiêu khích với Trịnh Nguyệt Sam.
Trịnh Nguyệt Sam cho dù hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không dám cãi lời chồng.
Chuyện này kết thúc nhẹ nhàng, mọi người đều vui mừng.
Chỉ có Yến Môi vẫn chưa thỏa mãn, cô nói còn chưa đã.
Cuối tuần trôi qua, ban ngày Bạch Tiêu Liên vẫn phải trở về trường học, Yến Môi cuối cùng cũng có được thời gian nghỉ ngơi một mình, xế chiều hôm nay thời tiết rất tốt, Yến Môi ra khỏi phòng, đeo kính râm, nằm trên ghế dưới ô che nắng bên cạnh bể bơi trong sân vườn nghe nhạc, mùa này gió không nóng không lạnh, thổi đến người rất thoải mái khiến Yến Môi cảm thấy buồn ngủ.
Yến Môi muốn gọi Tina mang cho mình một ly đồ uống, vừa mở mắt đã thấy Dương Văn Thụy cầm trên tay một cái túi, đi lòng vòng ở phía đối diện của bể bơi.
Yến Môi vẫn lười biếng nằm trên ghế, cũng không tháo kính râm, đưa tay ra hiệu với Dương Văn Thụy.
Dương Văn Thụy cảm thấy động tác này của Yến Môi cứ như vẫy chó có hơi khó chịu nhưng cậu ta lại có việc muốn hỏi Yến Môi nên vẫn nhẫn nhịn đi qua.
Dưới lớp kính râm, Yến Môi nhắm mắt lại, cô lười biếng mở miệng: "Cậu đi loanh quanh làm gì đấy?”
Dương Văn Thụy khó chịu: "Tôi không có đi loanh quanh, bể bơi của gia đình chỉ có chị được dùng chắc?” Yến Môi xua tay: "Vậy cậu đi tiếp đi.
”
Gọi đến lại đuổi đi, Dương Văn Thụy nghẹn họng, trừng mắt lườm Yến Môi, Yến Môi lại chẳng có phản ứng gì.
Dương Văn Thụy lại tức giận, lúng túng nói: "Chị Tiêu Liên bị oan, tôi muốn tặng chị ấy một món quà để làm chị ấy vui vẻ.
”
Yến Môi nhếch môi, lại chả thèm mở mắt: "Cậu muốn tặng túi Hermes cho cô ấy?”
“Nếu cậu không sợ làm cô ấy khóc, thì cứ làm đi.
”
Dương Văn Thụy mạnh miệng: "Tôi thấy cô ấy rất thích cái túi Hermes của chị.
”
Yến Môi kéo kính râm xuống nhìn cậu ta: "Hôm qua Tiêu Liên mới nói cô ấy không nhận quà, cũng không thích những thứ xa xỉ này, sau này cũng sẽ không thích, hôm nay cậu vội vàng đưa túi Hermes cho cô ấy, cậu đang làm nhục cô ấy sao?"
Dương Văn Thụy luôn cảm thấy câu này có gì đó không đúng, nhưng tổng thể hình như vẫn đúng, vội vàng giải thích: "Tôi chưa bao giờ muốn sỉ nhục cô ấy!"
Yến Môi kéo kính râm lên: "Vậy hôm qua vừa bị mẹ cậu hiểu lầm là cô ấy trộm đồ, hôm nay cô ấy lại có thêm một chiếc túi Hermes, mẹ cậu có hiểu lầm nữa không! "
Dương Văn Thụy ủ rũ cúi đầu thật ra cậu ta cũng đã nghĩ tới những điều này, chỉ là cái túi này cậu ta đã đặt từ nửa tháng trước, hôm nay mới nhận được, nhưng chưa dám đưa.
Dương Văn Thụy ủ rũ: "Vậy làm sao bây giờ, tôi nên tặng cô ấy cái gì?
Yến Môi: "Cái này dễ lắm, cậu tặng cho cô ấy! ” Yến Môi dừng lại trong ánh mắt chờ mong của Dương Văn Thụy: "Sao tôi phải nói cho cậu biết.
”
Dương Văn Thụy tức muốn chết, cậu ta trừng mắt nhìn Yến Môi hồi lâu, rốt cuộc thì cũng cần nhờ người ta, không thể không nhún nhường: "Cái túi này là số lượng có hạn, nguyên liệu da đặc thù, tôi nhờ quan hệ mới lấy được, tôi cam đoan trong nước tuyệt đối chỉ có một cái này.
Nếu chị đeo cái túi này ra ngoài, những cô gái khác chắc chắn sẽ hâm mộ chị.
Yến Môi tháo kính râm xuống: "Nhưng cái túi này không phải cậu chuẩn bị cho Tiêu Liên sao? Cô ấy không cần thì đưa cho tôi?”
Dương Văn Thụy không còn kiên nhẫn từ lâu, nhưng cũng đã nhường rồi, nếu không nhận được kết quả, thì càng thiệt thòi, vì vậy chỉ có thể tiếp tục nhường: "Không phải vậy, trong nước chỉ có một, nó có duyên với chị, vốn là của chị.
” Yến Môi phải nhìn thằng em này với cái nhìn khác, ngày thường chỉ biết cậu ta vội vàng dễ kích động, không biết là vẫn biết dỗ người khác, chỉ cần nghĩ một chút thì biết từ nhỏ dỗ Trịnh Nguyệt Sam nhiều đã thành thói quen.
Chi là Yến Môi vẫn chưa trả lời.
Dương Văn Thụy cắn răng: "Tôi sẽ đồng ý với chị một điều kiện nữa là được chứ gì.
”
Lần này thì Yến Môi cũng cười: "Đưa túi cho tôi xem.
”
Dương Văn Thụy mở bao bì, đưa túi cho Yến Môi, Yến Môi nhận lấy nhìn, cô rất thích: "Mắt nhìn không tệ.
”
Dương Văn Thụy đắc ý: "Đương nhiên rồi.
”
“Chị đã đồng ý thì mau nói cho tôi biết, tặng cái gì mới được.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...