Hai ngày qua cả hai thường xuyên chơi cùng nhau nhưng vẫn chưa nói chuyện.
Yến Môi gửi một dấu chấm hỏi đến.
Tùng Hạc: [Hôm nay cậu đánh hơi ác đấy.]
Thêm muối vào dâu tây: [Không tệ.]
Thêm muối vào dâu tây: [Tiếp tục đi.]
Thêm muối vào dâu tây: [Chơi thêm hai ván nữa rồi đi ngủ.]
Yến Môi xuống tầng ăn sáng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bàn ăn sáng có nhiều người như vậy.
Chị giúp việc vẫn đang dọn món ăn, Yến Môi nhìn một lượt mới phát hiện cũng không phải đủ mặt tất cả, Bạch Tiêu Liên không ở đây.
Đang lúc suy nghĩ, Bạch Tiêu Liên mang theo một cái nồi nhỏ xuất hiện.
Dương Văn Thụy vội vàng đứng dậy: "Chị Tiêu Liên, sao chị lại vào bếp? Để tôi giúp chị."
Bạch Tiêu Liên vội vàng từ chối: “Đừng, đừng, để tôi làm là được rồi.”
Bạch Tiêu Liên đặt nồi xuống, cười nói: "Sống ở đây có hơi ngại nên tôi muốn cho mọi người nếm thử tay nghề của mình.”
Dương Văn Ngạn cười nói: "Sao phải khách sáo như thế, em đến đây làm khách mà.”
Dương Kình Xương cũng nói: “Cái đứa nhỏ này, đừng bận rộn nữa, lại đây."
Trịnh Nguyệt Sam hung hăng liếc xéo cô ta một cái, cảm thấy con hồ ly tinh này lại bắt đầu xun xoe câu dẫn người khác.
Bạch Tiêu Liên tinh nghịch lè lưỡi với cha con Dương gia, giọng điệu có chút làm nũng: ”Không sao đâu, để con giúp mọi người múc một bát nhé, không biết tay nghề có hợp khẩu vị mọi người không.”
Bạch Tiêu Liên bưng cho mỗi người một bát cháo hải sản, lúc đưa cho Trịnh Nguyệt Sam bà ấy rất ghét bỏ trực tiếp đẩy ra: “Tôi không cần.”
Không biết đẩy thế nào mà cháo lại đổ lên tay Bạch Tiêu Liên, Bạch Tiêu Liên sợ hãi kêu lên một tiếng, bát cháo rơi xuống đất.
Dương Văn Ngạn và Dương Văn Thụy vội vàng đứng dậy kiểm tra: "Tiêu Liên!"
“Chị Tiêu Liên, chị không sao chứ.”
Là bạn thân tốt của Bạch Tiêu Liên, Yến Môi phải lên tiếng, vì thế nói với theo: "Mẹ Trịnh, mẹ đang làm gì vậy! Tiêu Liên có lòng tốt mà!"
Dương Kình Xương nghiêm mặt sai người hầu: “Lấy hộp thuốc ra đây.”
Trên tay Bạch Tiêu Liên bị cháo nóng làm bỏng một mảng lớn, hai mắt đỏ bừng, cô ta miễn cưỡng mỉm cười: “Không sao, không sao, dì không cẩn thận thôi.”
Bạch Tiêu Liên dùng tay áo lau khóe mắt, cười để che giấu: “Là lỗi của con, làm phiền mọi người lúc ăn cơm rồi.”
Trịnh Nguyệt Sam oan ức muốn chết nói: “Con tiện nhân này, cô hãm hại tôi, tôi vốn dĩ không hề dùng lực!”
Dương Kình Xương tức giận mắng: "Im đi! Đây là cách bà đối xử với khách sao?"
Quản gia cầm hòm thuốc đến, Dương Văn Ngạn muốn ra giúp đỡ nhưng bạn thân Yến Môi đương nhiên không thể nhường, cô giành trước một bước nhận lấy hòm thuốc, giúp Bạch Tiêu Liên băng bó: “Trời ơi, Tiêu Liên, sao trên tay cô lại có tận hai chỗ bị bỏng?”
Bạch Tiêu Liên ngượng ngùng che đi: ”Tay nghề tôi không tốt lắm, vết này là do lúc nấu cháo không cẩn thận bị bỏng, không có gì đáng ngại.”
Yến Bội tỏ vẻ rất đau lòng, cẩn thận băng bó cho cô ta sau đó trách mắng: “Sao cô lại bất cẩn như thế chứ.”
Trịnh Nguyệt Sam nhìn chồng mình với các con quan tâm Bạch Tiêu Liên như vậy thì tức muốn chết, ánh mắt nhìn Bạch Tiêu Liên như muốn xé xác cô ta ra.
Sau khi bôi thuốc và băng bó xong, mọi người ngồi vào bàn ăn dùng bữa.
Bạch Tiêu Liên ngượng ngùng: “Quấy rầy mọi người ăn cơm rồi, thật ngại quá.
Mọi người nếm thử xem tay nghề của con thế nào, nếu thích ăn thì sau này con lại nấu cho mọi người.”
Trước khi ăn Yến Môi hỏi hệ thống: “Có độc không?”
Hệ thống: [Không có...]
Yến Môi uống vài ngụm, đặt bát xuống rồi bắt đầu khen ngợi hết lòng.
Đúng chuẩn vào vai bạn thân tốt, không quên một giây phút nào.
Nhưng thật sự mà nói, Bạch Tiêu Liên không hổ danh là có hào quang nữ chính, tay nghề nấu ăn hàng đầu quả thật có thể so sánh với những đầu bếp nhà hàng, dù cô ta chưa bao giờ học cách nấu ăn một cách có bài bản mà chỉ làm theo công thức nấu ăn.
Hào quang nhân vật chính thái quá như vậy, khó trách sao hệ thống muốn loại bỏ nó.
Yến Môi bị cấm túc cũng chẳng sao, cô ở nhà cũng có thể vui vẻ nhưng vì Bạch Tiêu Liên cũng ở cùng nhà, cuộc sống ở đây trở nên kém vui vẻ hơn trước.
Đặc biệt là khi Bạch Tiêu Liên ở cùng cô, bởi vì cô lo lắng vấn đề ooc trước mặt Bạch Tiêu Liên.
Rất nhiều chuyện Yến Môi chỉ có thể làm lúc một mình nhưng bây giờ thì không thể, cô chỉ còn cách chơi game trong buồn chán.
Bạch Tiêu Liên ngồi đọc sách ở gần đó, thỉnh thoảng cô với Bạch Tiêu Liên nói một số chuyện ở trường để bầu bạn.
Thật trùng hợp Tùng Hạc lại online, Yến Môi gửi lời mời thành lập tổ đội, đánh hai ván, Tùng Hạc gửi tin nhắn đến.
Tùng Hạc: [Đánh ác thế cơ à, tâm trạng không tốt sao?]
Yến Môi: [Bởi vì bên cạnh có người đáng ghét.]
Tùng Hạc: [Vậy thì đuổi cô ta đi.]
Yến Môi: [Đuổi được một lúc thôi, không đuổi được cả đời.]
Tùng Hạc: [Vậy thì khiến cô ấy nhìn thấy cậu thì phải đi đường vòng.]
Yến Môi cười cười cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Trước mặt ba cha con nhà họ Dương, Bạch Tiêu Liên thoải mái như cá gặp nước.
Khi Yến Môi xuống tầng uống nước, đôi bàn tay trắng nõn của Bạch Tiêu Liên gõ nhẹ đùa giỡn với Dương Văn Thụy.
Yến Môi đi xuống tầng để lấy hàng chuyển phát nhanh, Bạch Tiêu Liên đang ngượng ngùng cúi đầu thảo luận về thơ ca của Shelley với Dương Văn Ngạn.
Lúc Yến Môi xuống nhà ăn cơm vào buổi tối, Bạch Tiêu Liên làm nũng bên cạnh Dương Kình Xương đòi nhường cờ.
Yến Môi không để ý nhưng Trịnh Nguyệt Sam thì không thể chịu được.
Ăn tối xong Yến Môi chạy về phòng mình để tránh làm phiền, không lâu sau phía ngôi nhà cũ vang lên tiếng khóc lóc ồn ào.
Người hầu nhà họ Yến luôn biết phép tắc và chừng mực nên tiếng ồn ào như thế chắc chắn chỉ có thể đến từ một số chủ nhân trong nhà.
Yến Môi chậm rãi đi xuống dưới tầng xem kịch, từ xa nghe được tiếng Trịnh Nguyệt Sam tức giận chửi mắng và tiếng khóc nức nở của Bạch Tiêu Liên.
Yến Môi nghe lỏm được vài câu, hóa ra là Trịnh Nguyệt Sam nói rằng Bạch Tiêu Liên trộm đồ của bà ấy, Bạch Tiêu Liên khóc thút thít không chịu thừa nhận.
Dương Văn Thụy khuyên can, Dương Văn Ngạn thẩm vấn những người hầu, lục soát đồ trong phòng Bạch Tiêu Liên, còn Dương Kình Xương mặt mũi tối sầm không nói câu nào.
Bạch Tiêu Liên nức nở nghẹn ngào nói: "Vậy thì con rời đi là được…Vốn chỉ muốn tới chơi với Môi Môi thôi không ngờ lại khiến mọi chuyện ra tới mức này…là con không tốt…hu hu…”
Trịnh Nguyệt Sam trừng mắt: “Rời đi? Cô ăn trộm mà còn muốn chạy? Đúng là nằm mơ!"
Dương Văn Thụy: “Mẹ, đây nhất định là hiểu lầm.”
Tất nhiên để xứng danh bạn thân, Yến Môi cũng phải bước tới bênh vực Bạch Tiêu Liên…Cô nói đỡ hộ Bạch Tiêu Liên: “Không phải chỉ là một chiếc vòng tay bị hỏng sao? Tiêu Liên của chúng ta từ trước đến nay không bao giờ đặt những thứ đó vào mắt, sao có thể đi ăn trộm được, mẹ đã đổ oan cho người tốt rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...