Đi ra ngoài mới nhớ tới đây là phòng của mình, lại do dự quay người trở về, đứng ở cửa phòng cố gắng thẳng lưng, thì thầm với hắn bằng giọng hèn nhát, “Đây là phòng ta.
”
Nam nhân xùy một tiếng, dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn nàng một cái.
Đứng dậy đi.
Mạnh Nguyên cảm thấy tức giận trong lòng, tức giận đến mức nắm chặt nắm đấm.
Thật sự rất muốn đánh chết hắn.
——
Sáng sớm hôm đó, một đội binh sĩ mặc áo giáp hùng hổ xông vào khách sạn Phù Vân, trong tay mỗi người đều cầm một bức tranh, gặp người khác liền hỏi: “Có thấy qua người này chưa?”
“Có thấy qua người này hay chưa?”
Cửa phòng của Mạnh Nguyên cũng bị đập vang, trên bức tranh là một nam tử có khuôn mặt vô cùng đẹp trai, áo đen tóc đen, nổi bật nhất chính là đôi mắt xanh lam rung động lòng người cùng thần thái kiêu căng và ngạo mạn kia.
Là Tư Chước, nhưng chẳng biết tại sao khuôn mặt lại bị thay đổi.
Mạnh Nguyên đoán chắc là tối hôm qua hắn đã dùng pháp bảo gì đó để thay đổi khuôn mặt, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoan ngoãn lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi lắc đầu, “Chưa từng thấy qua.
”
Binh sĩ nhìn cô một cái, sau đó hung hăng đẩy cửa phòng ra, thấy trong phòng chỉ có một đứa bé là Tiểu Ngư Yêu, liền không làm khó nữa, chỉ nói một câu, “Người này là kẻ phạm tội nhiều lần của Thành Minh Nguyệt, giết ái thiếp của thành chủ đại nhân, nhìn thấy cần phải báo, sẽ có trọng thưởng.
”
“! ! Được”
Mạnh Nguyên phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó tranh thủ thời gian gật nhẹ đầu.
Nhưng trong lòng lại nghi ngờ, tối hôm qua Tư Chước còn giết ái thiếp của thành chủ Thành Minh Nguyệt nữa sao?
Tật xấu gì vậy?
Mấy người kia vừa đi, Mạnh Nguyên do dự nhìn sang phòng bên cạnh, cuối cùng tiếp tục đóng cửa lại.
Tính, hắn làm cái gì cũng không tới lượt cô quan tâm.
Buổi sáng, Vân Phu Nhân liền đưa thuốc dưỡng hồn tới, còn giúp Ninh Trăn vẽ một bức tranh của Cửu Thải Thiên Hoàng Thảo.
Tình hình tối hôm qua cô ấy cũng biết, nhỏ giọng dịu dàng khuyên nhủ: “Mấy người muốn đi liền nhanh chóng đi đi, hôm nay cửa thành cùng truyền tống trận được kiểm tra rất nghiêm ngặt.
”
Nói xong lại nhắc tới cách trị vết thương trên người của Dung Thiếu Khanh, “Lúc mấy người từ Yêu giới trở về liền dùng truyền âm phù (*) để liên hệ với ta, đến lúc đó ta sẽ tụ họp cùng với mấy người tại Long Thành, Bổ Hồn Đan chỉ có thể dùng ma trơi để luyện chế, đúng lúc ta biết một người bạn là quỷ tu.
”
(*) Truyền âm phù: bùa truyền âm
Ninh Trăn cảm kích nhìn cô ấy một cái, “Cảm ơn.
”
Cảm thấy vô cùng may mắn khi cứu cô ấy một mạng ở trong bí cảnh.
Dung Thiếu Khanh ngồi ở trên giường cũng gật đầu với Vân Phu Nhân, hơi thở yếu ớt nói: “Vậy liền làm phiền Vân Đạo Hữu.
”
Sáng nay hắn đã tỉnh lại, chắc là hôm qua loại bỏ ma khí trong cơ thể, nhìn người có tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Vân Phu Nhân lắc đầu, cười nói: “Không cần khách khí như thế, mấy người là ân nhân cứu mạng của ta.
”
Vân Phu Nhân vừa đi, Ninh Trăn liền bàn bạc việc rời đi với Dung Thiếu Khanh, quyết định xế chiều hôm nay liền thu dọn đồ vật rời đi.
Mạnh Nguyên nghe được tin tức, đang buồn rầu tìm lý do gì để không phải đi, nếu Dung Thiếu Khanh không bị thương, đương nhiên cô có thể nói thẳng, nhưng người gặp rắc rối bây giờ lại là Dung Thiếu Khanh, với sự coi trọng cùng yêu thích của chủ nhân của thân thể này đối với Dung Thiếu Khanh, đột nhiên cô lại nói muốn rời đi, điều này không thích hợp lắm, nhất là không phù hợp với tính cách của “Mạnh Nguyên”.
Cũng may Mạnh Nguyên có vận khí tốt, vừa thu dọn đồ vật xong, Dung Thiếu Khanh liền thu được truyền âm phù của trưởng lão ở tông môn, nói bọn họ đã tới, còn hỏi hiện tại bọn họ đang ở đâu.
Như vậy, sẽ không thể rời đi trong một thời gian.
Ninh Trăn cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể nghe theo Dung Thiếu Khanh.
Người tới là Phó Trưởng Lão ngoại môn cùng mười đệ tử nội môn của Vạn Đạo Tông, bọn họ tới rất nhanh, truyền âm chưa được bao lâu, một đoàn người liền đến Khách Sạn Phù Vân.
Vẻ mặt của mọi người đều hơi mệt mỏi, gió bụi khắp người, giống như là vội vàng chạy tới.
Phó Trưởng Lão là nam tu trung niên, nhìn bề ngoài có lẽ chỉ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt đẹp trai, vẻ mặt dịu dàng, hắn ngồi xuống nhấp một ngụm trà, thở dài một hơi, nghi ngờ mở miệng, “Thành Minh Nguyệt này đã xảy ra chuyện gì vậy? Bên chỗ truyền tống trận kiểm tra rất nghiêm ngặt, thiếu chút nữa là chúng ta không vào được.
”
Hắn để các đệ tử khác đi xuống nghỉ ngơi trước, trong phòng tạm thời chỉ có ba người là Dung Thiếu Khanh, Ninh Trăn cùng Mạnh Nguyên, Tư Chước không ở đây, hắn là bán yêu, ngồi ở chỗ này cũng không thích hợp, mà tính cách của hắn cũng không thích tham gia náo nhiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...