Linh hồn của Dung Thiếu Khanh tạm thời được Vân Phu làm ổn định lại, nhưng thời gian còn lại của bọn họ cũng không nhiều, bọn họ còn phải đi Yêu giới một chuyến, mọi việc ở đây chỉ có thể được thực hiện càng nhanh càng tốt.
Thông qua lời nói của Vân Phu Nhân, bọn họ đã hiểu rõ phủ thành chủ ở giữa trung tâm phía Bắc của thành, chiếm diện tích cực lớn, trong sân có vô số vườn hoa, nhưng có một điều đặc biệt nhất, chính là thành chủ của Thành Minh Nguyệt tự mình nuôi dưỡng và trồng trọt, thu thập rất nhiều chủng loại quý hiếm.
Với tài chữa bệnh của Vân Phu Nhân, đã từng may mắn được tham gia bữa tiệc mà phủ thành chủ tổ chức, “Vị thành chủ này của chúng ta có họ kép là Công Lương, là đệ tử cuối cùng thành chủ của Thành Minh Nguyệt trước đây, một lòng si mê Kiếm Đạo, tu vi đã đạt đến Hóa Thần Kỳ, nhưng nghe nói mấy trăm năm trước bị người ám sát nên bị thương, đến nay tu vi cũng chưa đột phá được.
Những dược thảo mà hắn nuôi dưỡng ở vườn hoa trong sân kia, tất cả đều được sử dụng cho việc đột phá cảnh giới của hắn, cho nên bố trí cấm chế dày đặc, nếu các ngươi đi trộm, cần phải hết sức chú ý.
”
Cũng không cảm thấy mấy người Ninh Trăn có hành vi đáng xấu hổ như định trộm Ly Nguyệt Lam Diệp, dù sao rất nhiều dược thảo ở trong phủ thành chủ cũng không rõ lai lịch.
Khả năng coi Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn như người một nhà, Vân Phu Nhân không khỏi nhiều lời vài câu, đôi mắt lướt qua mấy người Ninh Trăn cùng Mạnh Nguyên, có lòng tốt khuyên nhủ: “Công Lương Chử này, thủ đoạn tàn nhẫn, có thù tất báo, những năm này vì đột phá tu vi, tìm không ít nữ tu có thể chất thuần âm, hại chết không ít người, nếu như bị bắt được, chỉ sợ không thể thoát ra, đừng có hành động bốc đồng.
”
Vân Phu Nhân ở trong phòng cũng không lấy khăn che mặt xuống, chỉ có thể nhìn thấy một đôi đôi lông mày dịu dàng và đang tươi cười.
Đáng tiếc, trong đội này, trừ Dung Thiếu Khanh là người cẩn thận tỉ mỉ ra, thì Ninh Trăn cùng Tư Chước đều có tính cách quyết đoán và trực tiếp.
Bây giờ Dung Thiếu Khanh bị thương không thể đưa ra quyết định được, Ninh Trăn nóng lòng muốn lấy được linh thảo, mà Tư Chước lại không thích làm việc chậm chạp, những lời này nói cũng vô ích thôi.
Còn Mạnh Nguyên, bình thường cô đều đứng ở bên cạnh đục nước béo cò.
Ninh Trăn không nói chuyện, mà nghe cô ấy nói về vị trí của vườn hoa bị đặt cấm chế cùng đặc điểm của Ly Nguyệt Lam Diệp ở phủ thành chủ.
Vân Phu Nhân biết tính cách của mấy người bọn họ, liền không nói thêm gì nữa, sau khi nói hết những gì mà mình biết xong, cười cười nói: “Trở về ta sẽ làm cho Dung Đạo Hữu mấy vị thuốc củng cố và nuôi dưỡng linh hồn, ngày mai sẽ đưa tới, cố gắng hết sức để kéo tới sau khi hội đấu giá ở Long Thành năm sau kết thúc.
”
Ninh Trăn gật đầu với cô ấy, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cảm ơn.
”
Vân Phu Nhân cười rời đi.
Người vừa đi, Ninh Trăn lập tức đỡ Dung Thiếu Khanh vào phòng nằm lên trên giường để nghỉ ngơi, sau khi ma khí trong thân thể của Dung Thiếu Khanh được đưa ra ngoài, cả người giống như là bị kiệt sức, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gương mặt đẹp trai tái nhợt.
Có thể thấy được những ma khí kia vô cùng bá đạo, đã thâm nhập sâu vào trong gân mạch.
Dung Thiếu Khanh vừa nằm xuống, liền nhắm mắt lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...