Cho dù người có tính tình tốt như Mạnh Nguyên, cũng hận không thể chửi thề ngay lúc này.
Mạnh Nguyên nghiến răng nghiến lợi, uy hiếp nói: “Ta mặc kệ, ngươi lấy độc ở trong người ta ra, nếu không thì ta sẽ nói với sư huynh của ta! ! ”Còn chưa nói xong, liền có tiếng động ở bên ngoài.
Mạnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Tư Chước liền xuống giường, đứng thẳng tắp như cây thông, lập tức đi ra cửa, lại biến mất không thấy người ở đâu nữa.
Mạnh Nguyên đuổi theo, sau đó liền thấy một đám người áo đen chẳng biết đã xuất hiện ở bên ngoài sân từ lúc nào rồi, kết giới quanh phòng đang lung lay sắp đổ.
Cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc, cô đột nhiên nhớ tới một tình tiết ở trong sách, lúc nữ chính đi ra ngoài Ma Động đã cầm một viên ngọc, sau đó có một buổi tối ở Thôn Ngưu Đầu, có một đám người tới đây đánh lén nhân vật nam nữ chính, muốn cầm viên ngọc về, nhưng bị Tư Chước ngăn cản, Tư Chước còn hiện ra nguyên hình là bán yêu của mình.
Cũng bởi vì Tư Chước giết hết đám người áo đen này, trời xui đất khiến (*) lại phá được lời nguyền rủa “chỉ có vào chứ không có ra” của thôn này.
(*) Trời xui đất khiến: trùng hợp một cách ngẫu nhiênMạnh Nguyên nhìn thấy tình hình ở ngoài sân, hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó nhát gan đi về.
Tiểu Ngư Yêu cũng rất sợ hãi, trốn ở sau lưng Mạnh Nguyên không dám lên tiếng.
Mạnh Nguyên quay lại ôm cậu bé và che miệng của cậu bé lại.
Tiểu Ngư Yêu học theo cô, cũng giơ bàn tay nhỏ ra che miệng cô.
Dáng vẻ nhát gan và sợ phiền phức của hai người, thật sự giống nhau như đúc.
Tư Chước nhanh chóng đánh nhau cùng những người áo đen này, múa roi ở trong tay nhanh đến nỗi hoa cả mắt, lấy một địch một trăm, không để cho người khác chiếm một chút tiện nghi nào.
Đột nhiên có một người bên trong những người mặc đồ đen ở ngoài sân nói ra, “Người này cũng là bán yêu, phải bắt sống!”Lưng của Tư Chước hướng về phía cửa, Mạnh Nguyên cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn lui lại sau khi nghe được lời này, trực tiếp cất chiếc roi ở trong tay đi, ném ra một cái đuôi khổng lồ màu đen, “Muốn chết sao!”Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Mặt trăng đêm nay rất đẹp, vừa sáng lại vừa tròn, ánh sáng trong trẻo chiếu vào trong sân, Phủ một màu bạc lên mặt đất, cũng càng hiển rõ sự đáng sợ của cái đuôi khổng lồ đó.
Cái đuôi kia rất dài, nhìn sơ qua thì có khoảng bảy tám mét, toàn bộ sân nhỏ đều không thể nhét vừa, chuyển động linh hoạt ở dưới người của Tư Chước, phần đuôi quá dài, uốn lượn từ cửa sân đến cửa phòng, cũng làm cho Mạnh Nguyên thấy được vết thương của cái đuôi bị gãy, nếu như không bị gãy mất, chắc là sẽ dài hơn nữa.
Tư Chước biến thành nguyên hình nên cả người cũng thay đổi, tốc độ nhanh đến mức làm người ta không nhìn rõ được, cái đuôi nâng đỡ toàn bộ cơ thể của hắn lên cao, hắn nâng bàn tay thon dài lên, móng tay từ từ dài ra, sau đó xông lên phía đối diện.
Mấy người áo đen vừa tấn công Tư Chước, vừa tấn công kết giới quanh phòng.
Kết giới này là trận pháp mà Dung Thiếu Khanh mới bày ra hôm nay.
Kết giới vừa vỡ, lập tức có mấy người áo đen xông vào sân nhỏ.
Mạnh Nguyên cùng Tiểu Ngư Yêu đang khẩn trương ngồi xổm ở cửa, thấy cảnh này, bị dọa đến mức ôm chặt nhau, muốn chạy trốn cũng không kịp chạy, lập tức run lẩy bẩy.
Ngay cả can đảm ngẩng đầu lên nhìn một chút cũng không có.
“Đồ vô dụng!”Giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai, Mạnh Nguyên cùng Tiểu Ngư Yêu cẩn thận ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Dưới ánh trăng, bên dưới người nam nhân là một đuôi rắn khổng lồ, những chiếc vảy đen tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn đối mặt với bọn họ, đôi mắt màu xanh lam sâu thăm thẳm, có những chiếc vảy nhỏ ở trên gương mặt.
Tay phải cầm một cái đầu người đầy máu, tóc dài tung bay, khuôn mặt tinh xảo và yêu dã.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...