Xuyên Sách Cổ Đại Điền Văn Nữ Phụ


Muốn lặng lẽ cho Lục gia chút tiền, Lục Vân tạm thời không thể làm, cô suy nghĩ, chờ ngày mai kiếm được tiền mua chút thịt trở về, hình như từ khi xuyên qua tới nay chưa từng ăn thịt.Lục Vân vẫn là người ngủ trễ nhất, buổi tối sau khi rửa mặt xong mới ngủ.Trước khi đi ngủ Lục Vân nhìn trung tâm mua sắm hệ thống, sữa tắm ,dầu gội đầu, váy ngủ rất mát mẻ, còn có kiểu dáng mới lạ trâm hoa ,chỉ cần sáu mươi điểm giá trị kinh nghiệm đặc biệt chăn mỏng bông lại ấm , thật sự là các loại vật phẩm cần thiết trong cuộc sống.Lúc ngủ, Lục Vân còn mơ thấy sau khi quán mì làm Thủy Tiên Bao, tất cả mọi người đều xếp hàng mua Thủy Tiên Bao.Sáng sớm Lục Vân đến huyện thành, trước tiên đi Đức Thành thư viện tìm Lục lão Tam.Bên ngoài thư viện Đức Thành so với hôm qua lúc Lục Vân tới còn náo nhiệt hơn, rất nhiều thư sinh của thư viện Đức Thành đều ở bên ngoài mua điểm tâm ăn, nơi này vị trí địa lý ưu đãi, ngay bên ngoài thư viện, thư sinh không muốn ăn cơm trong phòng ăn, trực tiếp từ thư viện đi ra là có thể mua.Lục lão Tam vội vàng từ thư viện đi ra, lúc nhìn thấy Lục Vân đưa cho nàng một chồng tờ rơi dày cộp: "Những thứ này đại khái đủ dùng mấy ngày, chờ ta nghỉ phép, lại viết cho ngươi.

”Lục lão Tam viết chữ so với Lục Vân nghĩ còn tốt hơn, nước chảy mây trôi , ngoài ra, làm cho Lục Vân kinh hỉ chính là, hắn thế nhưng làm tờ rơi tuyên truyền cho mình, một bên viết Lục Vân yêu cầu giá cả đặc biệt, dựa vào đó tặng một đĩa củ cải ngon miệng, mặt khác hắn đơn giản dùng bút mực vẽ mì canh cùng củ cải ngon miệng.Số lượng cũng so với Lục Vân nhiều hơn, Lục Vân nhìn những tờ rơi này cười với Lục lão Tam một cái.Lục lão Tam: "Được rồi, mau đi quán mì đi, nếu cần ta làm cái gì, lại tới tìm ta, chờ ta thi đậu tú tài, liền tốt rồi.

”Lục Vân: "Khi ngươi nghỉ phép, ta đến tìm ngươi, chúng ta cùng nhau trở về đi.


”Lục Lão Tam: "Được rồi, quán mì của ngươi buổi trưa sẽ đóng cửa, đến học viện có thể phải đợi ta một lát, đi tới học viện khoảng trăm mét, đi bộ khoảng 30 mét là đến trường." phía trái có mấy người bán hạt hoa.

Có một quầy đối diện với quầy bán hạt và hoa.

Ngoài ra còn có một Lỗ Vị* bán khá chạy.

Có bàn ghế để ngồi.

Sau khi đóng cửa hàng chỉ cần qua đó đợi ta." => Lỗ Vị * : lỗ tai heo.Sau khi hai người ước định xong, Lục lão Tam vội vàng trở về thư viện, Lục Vân thì vội vàng đi tìm người phát tờ rơi.Chuyện tìm người phát tờ rơi tuyên truyền không dễ dàng, Lục Vân tìm được hai người phụ nữ đi làm công việc 'hồ bột'*, hai người phụ nữ này trông thật thà và lương thiện, trên tay có những vết chai dày, trông họ như những kẻ tầm thường.

.

, bọn họ nhìn không giống kẻ lừa đảo, hai người bọn họ một người là thím Lý một người là thím Hàn.


p/s : "hồ bột' * làm nghề liên quan tới bột......!cũng liên quan rửa chén hay giặt quần áo thuê.Lục Vân: "Phát ra mười tờ rơi tuyên truyền sẽ cho các ngươi hai văn tiền, các ngươi có thể viết tên mình hoặc là một người vẽ một tờ trên giấy dài vẽ tròn, nếu có người cầm tờ rơi của các ngươi đến quán mì của ta ăn mì, mười tờ rơi ta cho các ngươi ba văn tiền, miễn phí đưa cho các ngươi một chén mì canh.

”Một trăm tờ rơi viết thư pháp và tranh ảnh, không biết hôm qua Lục Lão Tam ngủ khi nào, Lục Vân không muốn lãng phí từng tờ rơi, còn tiền phát tờ rơi Lục Vân không cảm thấy tệ lắm, cô tin rằng hầu hết những người ăn mì ở quán mì của cô sẽ trở thành khách hàng thường xuyên.Thím Lý hiển nhiên là không tin: "Ngươi nói, đều là thật.

Chúng ta phát đến mười tờ rơi cho mười ngươi sẽ chúng ta hai văn tiền, nếu có ai đó cầm tờ rơi của chúng ta để ăn mì, mười ngươi cho chúng ta ba văn tiền, và cung cấp cho chúng ta một chén mì canh miễn phí? ”Hai người phụ nữ làm nghề 'hồ bột' mặt bột nhão này ở gần đó, Lục Vân chỉ vào vị trí quán mì của mình cho bọn họ xem: "Quán mì của ta ở ngay đó, các ngươi đem những thứ này phát xong, đến quán mì của ta tìm ta liền được.

”Thím Lý cùng thím Hàn liếc nhau một cái, liên tục gật đầu đáp ứng, chuyện này so với bọn họ tắm rửa dễ dàng hơn nhiều.Lục Vân gần như mất thêm một lúc nữa để mua nguyên liệu cần thiết và khi cô đến quán mì thì đã muộn hơn thường lệ.Bên ngoài quán mì chờ vài người, Chu Sài cũng ở trong số đó.Chu Sài nhăn mặt nói: "Lão bản, hôm nay ngươi làm củ cải ngon miệng, ta cũng muốn tất cả.


”Lục Vân vừa dọn dẹp quán mì vừa trả lời: "Cái này cũng không được, củ cải ngon miệng của ta, hôm nay còn dùng đâu, ngươi muốn mua, nhiều nhất bán cho ngươi ba phần.

"Cô cầm giẻ lau nhìn Chu Sài: "Hôm qua mua, ngươi tất cả đều ăn? ”Không đề cập đến cái này còn tốt, nhắc tới cái này, Chu Sài thở dài ngồi xuống, một phen quạt gấp mở ra.Chu Sài: "Hôm qua ta đem tất cả củ cải ta mua đều đưa đến cửa hàng bên trong của nhà ta, vốn định từ thư viện trở về ăn, ai ngờ, biểu ca kia của ta hôm qua đi cửa hàng về nhà ta, mùi củ cải ngon miệng, hắn có chút bá đạo đã ngửi được, tất cả hắn đều ăn hết không chừa cho ta, ngay cả một miếng củ cải cũng không chừa lại cho ta.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận