Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh


Tần Mặc Hàm dưới chân vừa động, Tô Tử Ngưng bên cạnh lập tức kéo nàng qua, hai người cấp tốc tránh thoát. Nhìn bóng đen đập xuống đất, Tô Tử Ngưng bước lên nửa bước, đem Tần Mặc Hàm che ở phía sau. Thứ gì đó máu thịt lẫn lộn bắn đầy trên đất, còn có chút vẩy lên y phục của nàng.
Tần Mặc Hàm nhíu mày nhìn đến, chỉ thấy trên mặt đất nằm bất động một người, hắn bị một sức mạnh khủng khiếp đánh văng lại đây, khắp người nát như tương nhìn không ra hình dạng. Mà âm thanh dữ tợn đang ầm ầm gào thét kia mang đến cảm giác nguy hiểm chưa từng có. Tần Mặc Hàm liếc nhìn Tần Phóng cùng Tần Hạ đang nhanh chóng hộ ở trước người nàng, trong mắt có ý tìm kiếm xem vật kia là gì.
Hai người đang muốn mở miệng, đã nghe Tô Tử Ngưng trầm giọng nói: "Là phỉ."
Tần Phóng mơ hồ có chút giật mình, rõ ràng vị nữ tử kia nhìn qua chưa đến trăm tuổi, sao có thể hiểu biết sâu rộng như vậy. Năm xưa bọn họ cùng gia chủ lang bạng khắp nơi, tại Ngao Ngạn Sơn vô tình gặp được loại yêu thú này, lúc đó bởi vì quá mức kinh ngạc nên nhớ kĩ tiếng kêu của nó, ầm ầm như tiếng sấm, trầm đục như tiếng trâu.
Tần Mặc Hàm những năm này đọc qua rất nhiều sách vở, đối với sách ghi chép về dị thú nơi hoang dã cũng có chút hứng thú, lập tức nhớ lại trong sách, đạm thanh nói: "Phỉ, dạng nó như con trâu mà đầu trắng, một mắt mà đuôi rắn, xuống nước thì nước cạn, đi qua cỏ thì cỏ chết, gặp thì thiên hạ đại dịch."
Nàng tiếng nói lành lạnh, mấy người Tiêu Hiên tuy chưa từng thấy phỉ, nhưng sinh ra trong gia tộc lớn cũng là có kiến thức hơn người, tự nhiên biết lợi hại, lúc này nghe Tần Mặc Hàm không chút độ ấm mà trần thuật lại, lập tức sợ đến nuốt ngụm nước bọt. Mà nàng vừa dứt lời, cỏ dại um tùm xung quanh bỗng nhiên khô héo, từ xa truyền đến âm thanh giống như cành cây khô bị bẻ vụn, đặc biệt khiến người sợ hãi.
Một tràng tiếng la hét thảm thiết vang lên, từ đâu xuất hiện một con mãnh thú khổng lồ hung hăng nện trên mặt đất, đồng thời theo đến còn có một nhóm tu sĩ đang hỗn loạn bỏ chạy, mấy người bị ngã xuống đất không ngừng co giật thổ huyết. Sức mạnh kinh khủng kia làm chấn động đến rung cả đất trời. Mấy người Tần Mặc Hàm tức khắc lùi lại mấy trượng, nhìn trước mắt con phỉ hung tợn to sừng sững như một ngọn núi nhỏ, nó đang trầm thấp gào thét vang trời.
Giữa cái đầu cực đại to lớn của nó, một con mắt tràn đầy bạo khí đang hung hăng trừng những người bên dưới, nửa người trên của nó nằm sắp, cái đuôi rắn giống như roi thép không ngừng quật tung lên đất cát, hiển nhiên nó đang tức giận đến cùng cực. Trong lúc nhất thời, tình cảnh có chút ngưng trệ, tất cả mọi người đều ngừng thở, thất kinh hồn vía mà nhìn thứ khổng lồ trước mắt.
Hàn Phi Vi sợ hãi đến sắp ngất, nhưng khi nhìn thấy ở kia nam tử mặc huyền sắc trường bào, tay cầm ống sáo bạch ngọc, không nhịn được thất thanh hô: "Biểu ca!"
Tô Tử Ngưng ngẩn ra, nàng đứng phía bên trái của phỉ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó cho nên không chú ý những người khác, hiện tại nghe được tiếng kêu của Hàn Phi Vi, trong lòng như đông cứng, Văn Nhân Thu cũng tới?

Một tiếng kêu này làm cho Văn Nhân Thu sững sờ, nhưng cũng khiến cho phỉ tức giận đến triệt để, nó bốn chân phát lực, bỗng nhiên hướng mấy người Văn Nhân Thu đâm qua, tốc độ cùng sức mạnh đều thật kinh người.
Văn Nhân Thu cấp tốc đạp không mà tránh đi, trở tay đem ống sáo đặt nằm ngang ở bên môi, tiếng sáo vang lên mang theo một trận sóng linh lực bay thẳng về phía phỉ. Phỉ tựa hồ có chút kiêng kỵ, lập tức lùi lại, há mồm điên cuồng hét lên một tiếng, chấn động đến mức khiến mấy người xung quanh đều không đứng thẳng được, đầu cũng là đau đớn khó nhịn.
Văn Nhân Thu ở phía trước nhất, trực tiếp chịu đến xung kích, rên lên một tiếng, gương mặt anh tuấn đã trở nên trắng bệch, phun ra một ngụm máu. Cũng không biết Văn Nhân Thu đã làm gì mà chọc đến phỉ, nó căn bản không để ý đến mấy người Tiêu Hiên, trước sau chỉ tấn công một mình Văn Nhân Thu.
Tô Tử Ngưng nhìn nam nhân xa lạ nhưng quen thuộc trong ký ức, đáy lòng không nhịn được hỗn loạn, bỗng chốc sự thù hận cùng oán hận tràn ngập cõi lòng, khiến cho cả người nàng run lên, khí tức đột nhiên âm lãnh đến đáng sợ. Tần Mặc Hàm đứng bên cạnh dĩ nhiên phát hiện ra biến hóa của nàng, đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy Văn Nhân Thu bay thẳng đến bên này. Sắc mặt nàng nhất thời biến đổi, lập tức lôi kéo Tô Tử Ngưng tránh đi.
Tần Phóng vốn là cao thủ đẳng cấp, dĩ nhiên đứng ở phía trước làm lá chắn, phỉ tấn công không trúng được gì, còn bị Tần Phóng đánh ra một đoàn lửa mãnh liệt thiêu đốt một phần bộ lông của nó, phỉ tức giận điên cuồng mà không ngừng vẫy cái đuôi dài như rắn, cái đuôi cứng như thép mang theo sức mạnh kinh hồn quất thẳng về hướng hai người Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm trong lòng rung mạnh, ôm lấy Tô Tử Ngưng cấp tốc tránh đi, hai người cơ hồ là té lăn trên mặt đất. Nàng nhanh chóng ngồi dậy, xoay người lấy ra thanh trường kiếm màu vàng óng ánh, chắn ở trước người đỡ lấy cái đuôi lần thứ hai vung đến. Chỉ là trong chớp mắt, kiếm bị kẹt vào trong đuôi phỉ, Tần Mặc Hàm cảm nhận được một sức mạnh lớn đến đáng sợ, tay của nàng như muốn đứt rời ra, phỉ kia mãnh liệt nện nện đuôi, hiển nhiên là muốn đem nàng đánh văng ra xa. Với tốc độ này mà bị đánh văng, làm sao còn sống nổi.
Nàng đang muốn buông ra trường kiếm, liền thấy Tô Tử Ngưng một tay ôm chặt nàng, đồng thời tay kia lấy ra một cây quạt bằng ngọc trắng, linh lực xoay tròn mạnh mẽ chém về phía cái đuôi kia, một đạo màu đỏ bắn lên tung tóe khắp trời.
Tần Phóng vừa bay đến tiếp ứng thì vừa vặn nhìn thấy, cái đuôi phỉ cứng như thép kia đã bị Tô Tử Ngưng trực tiếp cắt rời. Phỉ đau đớn mà rống lên tiếng kêu thảm thiết, sóng âm thanh cuồng nộ chấn động khiến mấy người kia đều ôm đầu đau đớn.
Tô Tử Ngưng không lo được cái khác, ôm lấy Tần Mặc Hàm di chuyển tức thời, cùng Tần Phóng chạy đi thật xa. Nàng bất chấp con phỉ kia đang phát điên, lúc này mau mau nâng lên cánh tay Tần Mặc Hàm, vội vàng nhìn xem. Trên cánh tay trắng nõn giờ đây xuất hiện một mảng màu đen ở cổ tay, ngón tay hơi run rẩy, bàn tay cũng là vô lực buông xuống, hiển nhiên xương cổ tay bị tổn thương nặng.
Tô Tử Ngưng xanh cả mặt, đỏ mắt lên mà nhìn về phía Văn Nhân Thu. Nàng cấp tốc dùng linh lực bảo hộ tay của Tần Mặc Hàm, phòng ngừa lần thứ hai sai vị.
Tần Phóng tu vi cao hơn nàng rất nhiều, nàng nghiêng người để cho Tần Phóng đến nối liền xương cho Tần Mặc Hàm, sau đó dùng linh lực chữa trị cho nàng ấy.

Tô Tử Ngưng nhìn vừa đau lòng vừa tự trách, sát khí trên người càng phát ra mãnh liệt, hận không thể đi qua giết chết Văn Nhân Thu ngay lập tức. Nếu không phải hắn đem thứ quỷ quái kia tới, Tần Mặc Hàm làm sao lại bị thương.
Tần Mặc Hàm phát hiện tinh thần của nàng không ổn định, nhẹ nhàng nắm tay nàng: "Ta không có chuyện gì, ngươi ngoan chút."
Tô Tử Ngưng bị dáng vẻ kia của nàng làm cho đỏ mặt, nhất thời sát khí liền tản đi, cẩn thận quan sát phỉ ở bên kia bởi vì đứt đuôi mà điên cuồng cắn xé xung quanh .
Tần Mặc Hàm sắc mặt nghiêm trọng: "Hiện tại sợ là càng khó đi tiếp, con phỉ kia đã trưởng thành, lực phá hoại của nó không thấp hơn Kim Đan, thêm nữa tiếng kêu quái lạ của nó có sức công kích rất mạnh, chúng ta không có bao nhiêu phần thắng."
Phỉ chịu đựng đau đớn một hồi, ánh mắt hung ác, liên tục nhìn chằm chằm vào mấy người Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, nó hiển nhiên biết hai người này chém đứt cái đuôi của nó, lập tức điên cuồng hét vang một tiếng, lại một luồng sóng âm mạnh mẽ dội vào khiến mấy người một phen chống đỡ.
Hàn Phi Vi sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng nói: "Biểu ca, chúng ta mau chạy, phỉ không phải thứ chúng ta có thể đối phó!"
Văn Nhân Thu sắc mặt cũng có chút khó coi, nhìn mấy người đang quấn đấu với phỉ, hắn nhíu nhíu mày, lúc nãy vì bất đắc dĩ nên mới chạy về phía họ để tránh né, xác thực không mấy tử tế. Bây giờ, phỉ này là hắn dẫn tới, hắn lại như vậy chạy thì thực sự vô liêm sỉ. Tâm tư vừa chuyển, hắn trầm mặt lấy ra ống sáo, phi thân hướng phỉ mà tấn công.
Mấy người Tiêu Hiên cũng lập tức lấy ra pháp khí, đồng loạt tấn công tới, trong lúc nhất thời chung quanh linh lực khuấy động dữ dội, tất cả cây cối trong phạm vi đều bị tàn phá tan nát. Phỉ vốn đang liều mạng đuổi theo Tô Tử Ngưng, thấy Văn Nhân Thu tiến lên, liền quay đầu tấn công lại hắn, trong lúc nhất thời cũng coi như giảm bớt chút áp lực cho các nàng.
Tần Phóng che ở trước mặt hai người, trầm giọng nói: "Tiểu chủ nhân, người cùng Tô cô nương đi trước."
Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Súc sinh này thù dai vô cùng, sẽ không tha chúng ta. Phỉ cũng không phải là không có nhược điểm, nó tuy sức mạnh thô bạo, thân thể to lớn rắn chắc, nhưng đáng tiếc cũng chỉ có một con mắt."

Dứt lời, nàng nhẹ nhàng phất tay, một thanh phi kiếm phát ra ánh sáng tĩnh mịch lập tức hiện ra, nàng dẫm lên phi kiếm cấp tốc lướt về phía trước. Tô Tử Ngưng sợ nàng một người nguy hiểm, ngự kiếm đuổi theo sát phía sau.
Phỉ đương nhiêu hiểu rõ nhược điểm của nó, vẫn cẩn thận che chở đầu, trên đầu hai cái sừng to lớn chia làm bốn chi, sắc bén mà linh hoạt, đề phòng có người đánh lén con mắt của nó.
Tiêu Hiên mấy người tuy lợi hại, nhưng linh lực đánh không qua nổi bộ lông dày nặng kia, căn bản không tạo được bao nhiêu sát thương, bọn họ càng khó mà tin nổi, Tô Tử Ngưng bằng cách nào chém đứt được đuôi phỉ.
Tần Mặc Hàm bay lượn vòng quanh phỉ, tùy thời tìm cơ hội. Ngự kiếm thuật của nàng vô cùng trác tuyệt, phỉ phát hiện nàng tới gần, không ngừng phun ra từng đạo kình khí hướng nàng đánh tới, nhưng Tần Mặc Hàm tránh né cực nhanh, phỉ còn không chạm được một sợi tóc của nàng. Càng như vậy, phỉ càng ngày càng phẫn nộ, cuối cùng lần thứ hai cúi đầu nằm rạp, bỗng nhiên gào thét.
Tần Mặc Hàm tựa hồ có hơi bất ổn, sóng âm thanh đánh tới làm cho phi kiếm lảo đảo mà rơi xuống. Tần Phóng cả kinh hét lên: "Tiểu chủ nhân!" Tần Mặc Hàm bất chấp xung quanh đất trời rung chuyển, liều mạng rời khỏi phi kiếm, trực tiếp nhảy lên trên đầu phỉ!
Phỉ điên cuồng mà lắc lư cặp sừng, làm cho Tần Mặc Hàm không cách nào đứng vững. Trong lòng Tô Tử Ngưng kinh hoàng, lập tức áp sát phi kiếm lượn quanh đầu phỉ, các nàng mạo hiểm đến mức này khiến cho mấy người Văn Nhân Thu mặt đều biến sắc.
Hai nữ nhân này, quả thực điên rồi. Hắn tận mắt chứng kiến bạch y nữ tử kia rời khỏi phi kiếm mà trực tiếp nhảy lên đầu phỉ, tay trái của nàng bám vào một bên sừng, tay phải giơ cao trường kiếm vàng óng, tìm cơ hội hạ kiếm xuống, nhưng phỉ lúc này kịch liệt lay động, khiến cho nàng căn bản không cách nào xuống tay, cho dù thành công, thì đứng ở kia nàng làm sao toàn mạng chạy thoát.
Tô Tử Ngưng khẩn trương đến hô hấp đều muốn ngừng, Tần Mặc Hàm nàng thật ngu ngốc, một đám Kim Đan kỳ phế vật đứng ở kia làm gì! Nàng mới Trúc Cơ lại dám đi làm chuyện nguy hiểm như vậy!
Nhưng nàng biết ý đồ của nàng ấy, mắt thấy Tần Mặc Hàm không chống đỡ nổi nữa, sắp bị quăng đi ra ngoài, nàng ngưng thanh hô to: "Mặc Hàm, ta ở đây!"
Trên trán nàng tràn đầy mồ hôi lạnh, trong mắt giờ khắc này không có thứ gì, chỉ có duy nhất thân ảnh màu trắng nghiêng ngả lung lay ở kia, nàng sợ nhưng vẫn cố gắng bình ổn hô hấp, mạnh mẽ tỉnh táo chờ đón lấy.
Tần Mặc Hàm đưa mắt nhìn thoáng qua Tô Tử Ngưng đang liên tục lượn gần bên phỉ, còn có tâm tư nghĩ thầm, Tô Tử Ngưng ngự kiếm thuật đúng là rất tốt. Lập tức sau một khắc, thừa dịp phỉ nghiêng đầu, nàng buông tay từ trên sừng vung kiếm mạnh mẽ đâm thẳng vào mắt phỉ. Đau đớn kịch kiệt khiến cho con mãnh thú thảm thiết rống lên, nó bỗng nhiên giơ thẳng nửa người rồi cấp tốc hạ xuống, sức mạnh to lớn đem Tần Mặc Hàm nện xuống dưới thân.
Tần Phóng sợ đến hồn phi phách tán, đã thấy một bóng dáng màu đen, ngay khi thân thể to lớn của phỉ ngã xuống, từ phía dưới vòng lên chuẩn xác ôm chặt lấy Tần Mặc Hàm. Sau đó phi kiếm nhanh chóng nghiêng xuống, xẹt qua khe hở giữa phỉ và mặt đất mà an toàn thoát đi.
Đem hết toàn lực ngự kiếm đón lấy Tần mặc Hàm đã là cực hạn của Tô Tử Ngưng, cho nên sau đó nàng không cách nào khống chế được phi kiếm. Dừng không được, phi kiếm mang hai nàng đi một quãng thật xa. Cũng may là tốc độ tuy nhanh nhưng khoảng cách không cao. Tô Tử Ngưng ôm nàng trực tiếp rơi xuống mặt đất, theo quán tính, hai người ôm làm một đoàn, lăn mấy chục vòng trên đất đến mức tối tăm mặt mày.

Cũng còn tốt nơi này là một bãi cỏ dại rộng lớn, hai người ôm nhau lăn ầm ầm trên cỏ, chấn động lớn như vậy khiến cho một đàn thỏ trắng sống gần đó chạy tán loạn. Khung cảnh này, xem ra có chút buồn cười.
Cuối cùng hai người cũng coi như ngừng lại, Tô Tử Ngưng lăn đến đầu óc choáng váng, lắc lắc đầu, phát hiện chính mình đang đè trên người Tần Mặc Hàm, bên hông bị ôm đến chặt chẽ, sau đầu cũng có một cánh tay vững vàng che chở cho nàng, cũng giống như động tác của nàng lúc này.
Không lo được đầu còn hơi choáng váng, nàng rút ra cánh tay đang lót ở sau đầu Tần Mặc Hàm, hơi ngồi dậy nhìn xem nàng ấy có bị thương không. Người dưới thân ánh mắt trong trẻo, trầm ngâm mà nhìn nàng, vẻ mặt nàng ấy vô cùng bình tĩnh, không có chút nào thống khổ, bạch y trên người có hơi bẩn nhưng không bị dính máu, nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lập tức có chút tức giận đánh nhẹ vào vai nàng ấy, buồn bực nói: "Nàng điên rồi sao, không muốn sống ? Nàng... Lá gan thực sự là quá lớn !"
Tần Mặc Hàm không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Tô Tử Ngưng. Hiện tại nàng ấy vẫn còn áp trên người mình, bởi vì vừa mới kịch liệt lăn lộn, mũ trùm đầu đã sớm rơi xuống, khuôn mặt vốn bị che một nửa, lúc này triệt để lộ ra ở trước mắt nàng. Trước đây giúp nàng ấy xử lý vết thương cũng có xem qua, có điều bị vướng bởi nhiều người, cũng chỉ là nhìn qua loa một chút, huống hồ khi đó nàng ấy hôn mê, nào giống như bây giờ chân thực sống động.
Làn da trắng nõn gần như trong suốt, so với lúc mình mới tỉnh không kém bao nhiêu, kia một tấm môi mỏng xinh đẹp gợi cảm, lại đỏ hồng trơn bóng, lông mày hẹp dài câu đến cặp mắt hoa đào càng thêm quyến rũ. Tuy lúc này nàng ấy đang nổi giận đùng đùng, nhưng cũng là tỏa ra tư vị đặc biệt mê người. Ánh mắt liếc xuống nơi cổ có chút yêu diễm mê người màu đen hoa văn, lập tức lại rơi vào khóe mắt nàng ấy, nơi đó bị nhánh cỏ cắt qua, giờ khắc này chảy ra hai đạo vết máu.
Nàng lông mày cau lại, thật lâu không nói lời nào, trêu đến Tô Tử Ngưng có chút gấp: "Nàng làm sao, nơi nào tổn thương? Tại sao không nói chuyện?"
Tần Mặc Hàm đưa tay ra, ngón cái ở khóe mắt nàng nhẹ nhàng phất qua, lau trên mặt nàng vết máu, khẽ cong khóe môi nói: "Lá gan của nàng cũng không nhỏ." Ở tình huống kia, có chút chần chờ sơ xuất, hai người liền bị phỉ giẫm chết.
Tô Tử Ngưng bị động tác của nàng làm cho đỏ mặt, nhưng vẫn là giả vờ giận dỗi, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Tần Mặc Hàm con mắt khẽ chuyển, lần thứ hai chậm rì rì nói: "Tô cô nương, nàng còn muốn ở trên người ta bao lâu?"
===============
Tác Giả có lời muốn nói:
"Thẳng tắp" cô nương bày tỏ, bắt nạt thê tử ta, ta đều giết hết! Phỉ hả? Chặt làm hai khúc. Văn Nhân Thu? Đánh cho hắn hồn xiêu phách tán!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui